Uốn lượn qua từng hàng cây, khoảng cách giữa hai người rất nhanh được kéo lại gần cũng bởi Hải Thiên Anh cấp bậc Bạch Ngân có võ kỹ thúc đẩy bản thân nàng di động nhanh hơn nhưng kinh nghiệm không thể bằng Lương Việt Hưng không chút tu vi dùng Du Long bộ kèm theo hơn trăm cân trên người nhẹ nhàng tránh thoát hàng loạt Hỏa Bạo Đạn bắn tới.
Nhoáng lên một cái, Lương Việt Hưng liền đuổi tới, bước chân của hắn không cẩn thận dẫm phải tà áo của Hải Thiên Anh khiến nàng bị rách mất một đoạn phía sau.
Lương Việt Hưng còn tưởng rằng nàng có thể không để ý mà chạy tiếp, ai ngờ hắn vừa mới làm rách tà áo, nàng liền hoảng hốt vấp phải một cái rễ cây thô to chắn ngang ngã xuống.
Trượt đi một đoạn, bạch y của nàng giờ đều đã bẩn, có một vài chỗ bị rách để lộ da thịt trắng nõn của nàng. Thân thể của yêu tu cấp Bạch Ngân cũng đã xem như tạm được nhưng đó chỉ là một số trầy xước ngoài ý muốn, nếu mà là do một yêu tu khác dù chỉ Thanh Đồng cảnh thôi cũng đủ để làm da thịt của nàng chảy máu.
Nhìn thấy là Hải Thiên Anh, hắn vội vàng đỏ mặt, quay đi, không dám nhìn thấy cảnh xấu hổ nhất của một người con gái.
Với Lương Việt Hưng thì hắn thấy điều xấu hổ nhất của con gái chính là để người khác thấy được bản thân bẩn thỉu cùng lộ ra da thịt tại một số chỗ xấu hổ như vậy.
Hải Thiên Anh thấy vậy liền lấy ra một bộ y phục khác nhanh chóng thay vào, rồi nhỏ nhẹ nói một tiếng: Xong rồi…!
Nghe thấy như vậy, không biết đầu óc của hắn nghĩ cái gì mà trong cơ thể bỗng bốc lên một cỗ nhiệt hỏa. Vội vàng đem cái thứ suy nghĩ linh tinh không chính xác đó ra khỏi đầu mình, Lương Việt Hưng liền quay lại, thấy nàng quả thực không hề giống một người man tộc chút nào.
Phảng phất có một loại khí chất thanh khiết, cao quý của một vị tiên tử. Kết hợp với nhan sắc tuyệt trần của nàng, không hề kém cạnh mẫu thân hắn làm hắn càng thêm khẳng định đây chính là tiên tử a.
Ho lên vài tiếng để làm giảm không khí có chút không đúng, Lương Việt Hưng liền hỏi: Tiểu tỷ tỷ! Ngươi theo sau ta làm gì a…?? Tại sao lại phải bỏ chạy khi gặp ta? Ta là một ma đầu đáng sợ lắm sao?
Hải Thiên Anh bị hỏi một cách dồn dập như vậy liền cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, mà Lương Việt Hưng hỏi xong một câu bắt đầu một câu khác, khuôn mặt hắn liền tiến lại gần thêm một bước khiến nàng ngại ngùng đỏ mặt, hoàn toàn mất đi cái khí chất cao quý chỉ còn lại là một tiểu la lỵ đáng yêu đang xấu hổ.
Thấy Hải Thiên Anh không đúng, Lương Việt Hưng liền lui lại sau vài bước giữ khoảng cách nhất định với nàng, ánh mắt chờ đợi câu trả lời.
Hải Thiên Anh dường như không biết phải nói gì, xem ra nàng chưa hề có chút tự tin, dũng khí nào đối mặt với hắn, khuôn mặt đỏ ửng cúi xuống, tay chân luống cuống thò vào trong túi càn khôn lấy ra một quả cầu vải nhỏ vội vàng chạy thật xa khỏi Lương Việt Hưng một đoạn năm, sáu mét liền đứng đó ném quả cầu vải về phía Lương Việt Hưng.
Lương Việt Hưng theo bản năng bắt lấy, nhìn quả cầu trong tay cũng thầm đánh giá một phen. Những đường nét khâu từng mảnh vải nhiều màu lại với nhau vô cùng hoàn mỹ, cơ hồ là không thể nhìn thấy đường chỉ. Cầm lên tay vừa nhẹ, vừa mềm như một chiếc gối bông mà hắn thường xuyên sử dụng lúc ngủ. Trên đó còn cẩn thận thêu lên một vài hình thù kỳ lạ hắn không thể nhận ra.
Đánh giá xong, Lương Việt Hưng nhìn về phía Hải Thiên Anh thì thấy nàng đang mỉm cười ánh mắt có chút khác lạ nhìn hắn, xong lập tức quay người xấu hổ che mặt bỏ đi.
Vẻ mặt của Lương Việt Hưng có chút khó hiểu, quả thực mới tới nơi này vài ngày đã lâm vào chiến đấu, tuy được trải nghiệm qua một lần lễ hội hàng năm nhưng hắn hiện tại lại không thể hiểu hết được những phong tục của bộ tộc.
Mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn quả cầu vải bảy màu một cách đăm chiêu đi tìm một vài người hắn thân quen hỏi thăm. Vừa đúng lúc hắn đi tới biên giới của Đại Quy bộ tộc, nhìn thấy xung quanh cũng được dựng lên tường đá cẩn thận, Lương Việt Hưng liền cầm quả cầu trên tay đi tới phía tường thành.
Những người lính canh gác trên tường thành thấy Lương Việt Hưng tới đều không dám đi xuống vì bọn hắn đều đặt nhiệm vụ lên trên hàng đầu. Chỉ có một người mỉm cười vui vẻ xuống đối diện với Lương Việt Hưng.
Chính là Hải Tu tướng quân.
Bây giờ Lương Việt Hưng mới có thời gian cẩn thận quan sát Hải Tu mặc mũ giáp đầy đủ là như thế nào. Trông hắn quả thực vô cùng ngầu, một loại khí thế như ẩn như hiện trong cơ thể hắn lúc nào cũng sẽ tuôn trào ra chẳng khác nào một Chiến Thần.
Trong đoạn ký ức hồi nhỏ mơ hồ của Lương Việt Hưng, hắn từng được Sở Cẩm Tuyền kể qua về truyền thuyết Chiến Thần. Ngày đó chính là ngày mưa gió bão bùng, sấm chớp giật liên hồi không ngừng nghỉ, Chiến Thần tay cần một thanh chiến kích xông lên tận trời cao, hai tay không ngừng huy động trên không trung như đang chiến đấu với thứ gì đó.
Trong lúc chiến đấu, thanh trường kích của Chiến Thần bị gãy làm đôi, bất đắc dĩ Chiến Thần liền sử dụng những thứ ven đường chiến đấu làm vũ khí. Lôi điện liên tục oanh kích nhưng không làm Chiến Thần tổn thương, ngược lại Chiến Thần ngày càng dũng mãnh, khí thế liên tục được dâng cao tiến tới.
Thời gian trôi qua từng tháng, lúc đó cả đại lục đều lâm vào sợ hãi, Chiến Thần lấy thân một mình xông vào cuồng lôi bão vũ, cực khổ vật lộn với yêu thú kinh khủng bên trong mãi mới thành công.
Khi đó, mây mù liền tán đi, một con yêu thú bốn chân cực lớn hiện ra trong mắt mọi người, toàn thân nó quanh quẩn lôi điện, bốn chân đạp lên một đám mây đen. Đuôi cùng bờm của nó mang màu sắc xanh thẳm thỉnh thoảng lại uốn lượn như sóng.
Mọi người nhìn thấy nó, ai nấy đều phải thất kinh, cả đám đều không dám tin vào mắt mình, đó chính là loài yêu thú kinh khủng nhất phía Nam Huyền Minh đại lục, tu vi lẫn chiến lực của nó không hề kém những yêu thú từng làm bá chủ các phương tại đại lục, Cuồng Lôi Bão Mã.
Chỉ là không biết tại sao, Chiến Thần lại biến mất một cách bí ẩn. Cũng chính tại nơi đó, mọi người liền lập lên một cái điện thờ gọi Chiến Thần Điện vẫn còn sừng sững tồn tại ở địa phận Ưng gia chưởng quản.
Đó chính là những gì trong truyền thuyết mà hắn được Sở Cẩm Tuyền kể lại. Trong tầm mắt của hắn hiện giờ nhìn Hải Tu lại không ngờ nhìn thành Chiến Thần, đem cái ý nghĩ đó gạt bỏ, trong lòng thầm trách: ‘Gì chứ! Hải Tu chỉ là một tướng quân của một bộ lạc nhỏ nhoi, làm sao có thể là Chiến Thần dũng mãnh gan dạ.’
Thấy Lương Việt Hưng như suy nghĩ gì đó, Hải Tu liền đánh thức hắn tỉnh lại, Hải Tu hắn cũng không phải người rảnh rỗi, hắn vẫn còn một nhiệm vụ vô cùng quan trọng phải làm: Lương tiểu huynh đệ! Tìm tới chúng ta có chuyện gì sao?
Lương Việt Hưng tỉnh lại, trong tay cầm quả cầu vải nghe thấy Hải Tu hỏi vậy liền đưa ra trước mặt hắn hỏi: Hải Tu tướng quân! Không biết ngài có hiểu về việc này không?...
Nói sơ qua những tình cảnh từ lúc Lương Việt Hưng nhận được quả cầu vải tới giờ cho Hải Tu. Hải Tu lập tức đoán ra, nhìn về phía Lương Việt Hưng cười cười, vỗ vai nói: Xem ra Lương tiểu huynh đệ rất có phúc a… Hải Thiên Anh nàng chính là một người được một đôi phu thê trẻ gửi tới từ lâu trước đó, lúc đó nàng tên là Hương Vận, chỉ là hai người bọn họ muốn đứa trẻ này lớn lên an toàn nên gửi tại Đại Quy bộ tộc nuôi dưỡng rồi rời đi.
Biết được tên của Hải Thiên Anh là Hương Vận, hắn liền cảm thấy khó hiểu, tại sao Hải Tu lại nói cho hắn điều này chứ?
Hải Tu nhìn ánh mắt của Lương Việt Hưng liền đoán ra được suy nghĩ trong lòng hắn: Chính vì lớn lên tại nơi đây, nên nàng cũng bị phong tục nơi đây làm ảnh hưởng. Quả cầu tiểu huynh đệ cầm trên tay kia, nàng đã giữ bên mình được hơn năm năm rồi, quả cầu này gọi là Kết. Từ những biểu hiện mà tiểu huynh đệ nói ra, ta liền mạnh dạn nói Hương Vận nàng muốn…
Nghe đến đoạn này, Lương Việt Hưng liền hiểu ra, nhưng hắn dường như lại không hề cảm giác được cái gọi là tình cảm trong lòng mình với nàng, hắn chỉ cảm thấy điều này vô cùng bất lợi.
Lương Việt Hưng vẫn là nghe hết Hải Tu nói liền mở mang thêm một tầng tri thức mới, quả Kết này chính là do các thiếu nữ trong bộ tộc tự tay làm ra, đều dựa vào độ tỉ mỉ, độ mềm cứng mà phán xét các nàng.
Như của Lương Việt Hưng đây chính là do Hương Vận nàng đã tỉ mỉ làm duy nhất một lần đã được như vậy, quả thực vô cùng khó có a. Chính vì thế ai mà lấy được nàng làm vợ liền chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Hiểu hết điều này, Lương Việt Hưng cáo biệt Hải Tu rời đi. Hải Tu thì vẫn đứng đó nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia quang mang kì lạ, sau liền quay người lên tường thành tiếp tục nhiệm vụ.
Lương Việt Hưng rời đi, nhìn quả Kết trong tay một lúc liền cất đi, hắn rất muốn ném nó đi, nhưng hắn lại không thể, vì Hương Vận nàng có thể vì thế mà buồn, hắn cũng vì thế mà trở nên đáng ghét, tâm trạng của hắn nhất định sẽ bất ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...