Thanh niên Hải Đằng Phi này nói được một đoạn thì bắt đầu cảm thấy càng thêm xấu hổ lẫn khó chịu, nhưng khi nhìn nét mặt tò mò thân thiện của Lương Việt Hưng, gã lại lấy hết cam đảm nói ra: Ta… ta có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ ở xa cả chục dặm, những thứ nhỏ bé nhất trước mắt ta đều bị ta nhìn thấu.
Nói xong, Hải Đằng Phi như được phát tiết, mỗi lần hắn khoe năng lực bẩm sinh của hắn thì mọi người đều cho rằng hắn là kẻ ngốc, nói một tên như hắn thì có bẩm sinh lợi hại gì chứ, chỉ có bẩm sinh chạy trốn là lợi hại thôi. Những lời nói đó đả kích vô cùng mãnh liệt vào bên trong tâm thần của hắn, làm hắn càng không dám nói ra trước mặt người khác, bản thân như bị đẩy vào dưới đáy chịu đủ loại bóng mờ của bọn họ che lấp ánh sáng của hắn.
Nghe hắn chống tay nói một cách đầy tự hào như vậy, hắn có chút bán tin bán nghi, liền dùng một phần mười uy lực đánh ra một lần Lực Quyền. Bỗng Hải Đằng Phi liếc qua tay của Lương Việt Hưng đánh tới trước mặt hắn, bất an trong lòng lập tức nhảy lên, nhưng lại không hề làm ra động tác nào, chỉ theo bản năng ngồi xuống ôm đầu co ro run rẩy.
Nhìn tên này có chút mất hứng, Tiểu Hổ đang ăn miếng thịt đùi như cảm nhận được gì đó, kéo kéo ống quần của Lương Việt Hưng làm hắn nhìn xuống có chút khó hiểu, nói: Ngươi nói gì?
Tiểu Hổ hai mắt ngang lại giống như nhìn hắn một cách đầy khinh bỉ, nhưng thực tế thì chính là cảm thấy tên này có chút phiền phức vì không hiểu được lời nó nói. Chính vì vậy mà Tiểu Hổ quyết định diễn ra lại một loại hành động những gì nó suy đoán.
Hai chi sau của nó dựng thẳng như đứng dậy giương nanh múa vuốt, tạo khuôn mặt dữ tợn từng bước dậm mạnh xuống đất đi tới, mỗi bước đều để lại hố sâu lún xuống vài tấc, tới một đoạn nhất định thì nó vẽ hình một tiểu quy trên mặt đất.
Tới đoạn đó thì hắn mới hiểu ra ý của Tiểu Hổ là nơi này đang gặp nguy hiểm. Không chút do dự, hắn nhìn về Tiểu Hổ bảo nó hóa về bản thể. Một con Hỏa Hổ to lớn xuất hiện với hổ văn cháy hừng hực, sau đó tay Lương Việt Hưng cuồn cuộn cơ bắp, tóm lấy chiếc khố của Hải Đằng Phi rồi hai chân thúc vào lườn Tiểu Hổ để nó phi lên trên cao.
Hắn sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là nghiệm chứng lời Tiểu Hổ, thứ hai là kiểm tra xem tên này có đúng hay không, đôi mắt của hắn thực sự nhìn xa chục dặm chăng.
Bị Lương Việt Hưng tóm lên trên cao, hắn liền vô cùng sợ hãi, toàn thân co rúm lại như một quả bóng, bất đắc dĩ Lương Việt Hưng liền để hắn lên trên lưng Hỏa Hổ ngồi, ai ngờ tên này một mực bám chặt lông mao Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ mang ánh mắt chán ghét chở tên này trên không trung mà có chút không vui, cái tên nhát cáy này sao có thể có được thiên phú dị bẩm gì cơ chứ.
Cuối cùng vẫn là để Lương Việt Hưng mỉm cười một cách vô cùng khủng bố đe dọa Hải Đằng Phi là sẽ ném hắn đi xa chục dặm như cái tên của hắn nếu không mở mắt ra quan sát bên kia biên giới Đại Quy bộ tộc.
Sợ hãi bị ném đi, Hải Đằng Phi lấy hết lòng gan dạ của mình mở to mắt nhìn về phía biên giới. Trong mắt hắn thì hắn thấy được một tường thành trải dài hùng vĩ bao bọc một thảo nguyên, đồng thời điều hắn sợ nhất đã xuất hiện, thi thể tộc nhân bị sát hại nằm la liệt ngay trên đó, máu tươi vẫn còn chảy xuống làm nhuộm đỏ những viên gạch.
Lập tức chuyển ánh mắt đi nơi khác, Hải Đằng Phi tiếp tục nhìn thấy một nhóm khoảng chục người nhanh chóng ẩn nấp dưới tường thành, ôm đầu núp một chỗ như sợ bị thứ gì bắn trúng mà không hề chạy tới tường thành đánh trống thổi tù. Mà bên kia tường thành là thân ảnh một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới, một loại khí thế bức người, chiến ý xung thiên tay cầm chiến phủ, thân mặc trọng giáp thỉnh thoảng lóe lên ánh bạc vô cùng chói mắt.
Một màn như vậy làm hắn vô cùng sợ hãi, hắn liền rụt cổ cúi đầu úp mặt xuống lông hổ, hai tay bám càng chặt, nói với Lương Việt Hưng với giọng run run: Đúng… đúng! Thực sự là có người xông tới… Binh lính… đã chết rồi!!
Nghe thấy tin cấp báo như vậy, hắn nhìn tên này có chút thuận mắt hơn trước, liền ra hiệu cho Tiểu Hổ hạ xuống đất, thả hắn xuống xong hắn liền lệnh cho Tiểu Hổ lao thẳng tới gian nhà gỗ lớn nhất nơi đây, nơi của tộc trưởng Hải Ngân Sơn.
Vừa tới nơi, hắn liền bị đám binh linh bên ngoài chặn lại ngoài cửa. Sau một hổi ầm ĩ không có chút kết quả nào. Vốn hắn định xông lên tường thành biên giới đánh trống cảnh báo nhưng hắn bỗng nhớ ra trên bậc dưới chân bức tượng Đại Quy cũng có.
Vội vã chạy tới giữa quảng trường rộng lớn, tàn dư ngày hôm qua đã không còn chút gì, có thể thấy bộ tộc làm việc vô cùng chăm chỉ, nhưng hắn liền gạt bỏ qua một bên, toàn lực xông lên tầng sáu.
Hải Thiên Anh đi ngang qua nơi đây, bất ngờ thấy Lương Việt Hưng, đang định chạy lại hỏi thăm hắn nhưng thấy hắn cưỡi Hỏa Hổ to lớn xông tới phía tế đàn lập tức lâm vào khó hiểu.
Chẳng mất bao lâu, Lương Việt Hưng đã tới bên cạnh chiếc trống gần nhất, tay phải nắm lấy cây dùi đánh trống, vội vàng dốc năm thành lực lượng đánh vào. Tiếng trống vang vọng khắp nơi, khiến những người đi lại trong quảng trường nhìn về phía tế đàn một cách khó hiểu lẫn phẫn nộ vì có người dám tự tiện xông tới tế đàn vô cùng thiêng liêng trong bộ tộc.
Kế sau tiếng trông vang dội đầu tiên, cảm thấy chiếc trống còn có thể chịu được toàn bộ uy lực của hắn, hắn liền đem toàn lực đánh ra. Tiếng trống dồn dập liên tiếp vang lên, tốc độ gõ của hắn vô cùng nhanh, tuy chỉ còn một tay nhưng cũng không kém các thanh niên hôm qua gõ.
Liên tục có nhiều người tới nơi này, thậm chí là những binh lính mặc giáp xông tới cũng đều bị Hỏa Hổ ngăn trở bên ngoài không thể lên được dù một bước. Mãi tới khi Hải Ngân Sơn xuất hiện, trong lòng hắn nghe thấy tiếng gõ này bất an càng nhiều, nhưng hắn vẫn gắng hỏi Lương Việt Hưng: Tiểu điệt! Có chuyện gì mà phải gõ trống như thế? Ngươi có thể đi tìm ta mà.
Lương Việt Hưng không còn lo nhiều như vậy, chẳng trả lời hắn, chỉ bảo Tiểu Hổ xông tới phía Hải Ngân Sơn một trảo chụp lấy thân hình hắn mang tới biên giới. Nhiều người thấy hắn làm như vậy càng tỏ ra phẫn nộ, nhiều người bắt đầu bàn tán lớn nhỏ, ý bất thiện trong mắt ngày càng đậm.
Hải Thiên Anh đứng trong đám người chẳng dám nói gì, chỉ đứng nhìn một cách đầy thất vọng, nàng cảm thấy người trước mắt tối hôm qua vui vẻ cùng mình khiêu vũ man điệu giờ đã nhạt nhòa đi một phần.
Bỏ qua những lời đàm tiếu của bọn họ, hắn chỉ cần Hải Ngân Sơn biết được toàn bộ sự việc là đủ.
…
Hải Ngân Sơn được Tiểu Hổ mang đi, trong lòng có chút khó chịu, nhưng càng nhiều là khó hiểu. Hắn cảm thấy Lương Việt Hưng làm vậy đều có lí do. Chỉ là hắn còn chưa hiểu được thôi.
Đi được một đoạn, áp lực trong lòng càng thêm nặng, thần niệm của hắn nhanh chóng lan tỏa ra phía ngoài xa, phát hiện một quân đoàn toàn thân trọng giáp đông như kiến rầm rập đi tới nơi này, trên mặt hắn xuất hiện một vẻ băng lãnh.
Toàn thân tràn ra băng hàn khó mà tin được làm nhiệt độ nơi đây hạ xuống một cách đáng kể, may mắn là Hỏa Hổ bên cạnh có tu vi không kém có thể dùng nhiệt độ cơ thể giữ ấm chứ cho Lương Việt Hưng đi theo có lẽ hắn thành tượng băng rồi.
Không gian xung quanh Hải Ngân Sơn phát ra tiếng két két liên tục như muốn rách ra, giữa trời thu nơi khó có một bông tuyết rơi xuống mà lại có thể xuất hiện một đám mưa tuyết kèm theo chút băng vụ rơi lả tả xuống. Mỗi một bông tuyết hay băng vụ rơi xuống mặt đất đều làm thực vật bên dưới đóng băng trong nháy mắt.
Hàn khí bức người trên bầu trời phía biên giới lạnh thấu xương khiến cho mọi người đều cảm nhận được sự kinh khủng sắp diễn ra. Cả đám người giận dữ nhìn Lương Việt Hưng cũng cảm nhận được cũng tỏ ra khó hiểu, nhưng trong đám người đó có một trung niên mặc giáp sắt, tay cầm thương như từng cảm nhận được qua cái cảm giác quen thuộc mà rất lâu trước đó hắn được chứng kiến. Khuôn mặt người này lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng hét lớn: Tất cả binh sĩ trong bộ tộc mau chóng tập trung! Tất cả mọi việc đều phải bỏ qua! Trong ba mươi… hai mươi giây ai không có mặt lập tức xử lý theo quân pháp!
Có vẻ người này trong quân có chức vô cùng lớn, vừa mới hét lớn một tiếng, tộc nhân trong Đại Quy bộ tộc nhanh chóng rời xa khỏi nơi này, để lại quảng trường rộng lớn, Lương Việt Hưng đứng trên tế đàn cùng một đám binh lính đều mặc giáp sắt vội vàng chạy tới.
Thấy quân số đã đủ, người này quay về hướng tế đàn, chạy đều tới bậc thứ sáu vô cùng cao nhưng trên mặt không hề mệt mỏi, mà là kiên quyết, chiến ý trong mắt hắn như ngọn lửa đang rực cháy, nói: Vị tiểu hữu này… Vừa rồi thật vô cùng xin lỗi! Xin tiểu hữu đừng tính toán những chuyện nhỏ nhặt trước kia. Làm phiền tiểu hữu nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.
Người này xin lỗi một cách vô cùng chân thành, toàn thân cúi gập xuống, làm Lương Việt Hưng thấy vậy cũng không còn tính toán cái gì cả mà đỡ hắn dậy, nói cho hắn việc xảy ra ở biên giới phía Hải Ngưu bộ tộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...