Long Việt Thần Hoàng





Trời sáng, một đại điểu đỏ son mập mạp bay qua bầu trời để lại tiếng gáy đánh thức Lương Việt Hưng nằm trên cây cao ngủ suốt từ tối hôm qua tỉnh lại. Tịnh lại sau giấc ngủ ngon, thoải mái nhất, hạnh phúc nhất mà hắn từng được trải qua, Lương Việt Hưng phát hiện Hải Thiên Anh đã rời đi từ lúc nào, mà trên người hắn nhiều thêm một chiếc chăn mà hôm qua không hề có lúc hắn ngủ quên.

Trên đó còn dính lấy chút mùi hương dịu nhẹ, mùi hương này sộc vào mũi không hề gay gắt mà ngược lại, mùi hương này làm tâm hồn Việt Hưng như lạc vào một nơi hắn đứng nhìn một thiếu nữ uyển chuyển thướt tha khiêu vũ trong tiên cảnh mờ ảo lung linh.

Mọi người trở lại ngày thường của mình sau lễ hội ngày hôm qua, ai nấy đều làm công việc của mình, còn Hải Ngân Sơn, tộc trưởng Đại Quy bộ tộc đã đứng dưới gốc cây chờ hắn từ sớm.

Thấy Hải Ngân Sơn đợi mình bên dưới gốc cây, Lương Việt Hưng nhanh chóng cất đi chiếc chăn này vào, hắn nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi tán cây, dùng khuôn mặt mèo của hắn diện kiến Hải Ngân Sơn.

Hải Ngân Sơn nhìn hắn cười cười, rồi ho nhẹ một tiếng, Lương Việt Hưng ý thức được không ổn, liền quan sát toàn thân từ trên xuống dưới, mãi mới biết mặt mình còn chưa được rửa.


Vội vàng tát nước lên mặt, kỳ cọ vài lần, khuôn mặt sạch bong, mìm cười nhìn Hải Ngân Sơn gật đầu, hỏi:

Hải tộc trưởng! Chúng ta đi gặp Đại Vu chứ?

Đại Vu hiện giờ đang ở trong túp lều của ngài, nhưng bây giờ thì chưa được…

Hải Ngân Sơn nói xong, giơ tay lên bấm bấm vài đốt như tình toán gì đó lại nói tiếp: Vào giờ Tý buổi chiều, tới trước túp lều ngồi xuống rồi dập đầu một cái, hai tay giơ lên cao xoay ba vòng, rồi nói nhỏ ‘Hưng…kiến…Đại Vu!’

Nhỡ những gì Hải Ngân Sơn nói, một đường đi tới hắn mất không bao lâu liền tiến tới bên cạnh túp lều của Đại Vu, hắn quỳ xuống trước cửa, dập đầu một cái, hai tay giơ lên cao như gọi một thế lực siêu nhiên nào đó xoay ba vòng, sau gọi nhỏ: Hưng…kiến…Đại Vu!

Hoàn thành một loại nghi thức kỳ lạ như gọi hồn, Lương Việt Hưng bỗng rơi vào một nơi nào đó tối đen không thấy năm ngón tay, đôi mắt hắn tập trung nhìn xung quanh nhưng chẳng biết phương hướng.

Một giọng nói vang lên từ trong hư không như một vị thần nào đó đang quan sát hắn, trò chuyện với hắn: Ngươi đã tới! Ta chờ ngươi đã lâu! Đừng nói gì cả!

Lương Việt Hưng nghe theo, không hề hé mở một câu gì, tiếp tục lắng nghe xem thanh âm thần bí kia nói cho hắn cái gì. Vận mệnh của ngươi gắn liền với nhiều người! Ngươi! Đặc biệt nhất! Một sứ mệnh… vô cùng quan trọng…

Nói được hai lời thoại, giọng nói từ hư vô tan biến dần đi, vẫn còn vang vọng đôi chút những câu cuối cùng.




Hải Ngưu bộ tộc là một bộ tộc nằm ở bãi biển phía nam đại lục, ngay bên dưới vị trí Mê Hải Đại Lâm hay nơi của Đại Quy bộ tộc. Thường ngày đều có một con sông chảy ngang qua Đại Lâm xuống dưới biển, cũng chính vì con sông này mà gây ra tranh chấp.

Ngày ngày Đại Quy bộ tộc đánh bắt cá sông đều là thuộc về loại hải ngưu, mà bên Hải Ngưu bộ tộc kia luôn bắt các loại quy tộc về trước mặt Đại Quy bộ tộc diễu võ giương oai.

Vì vậy mà mâu thuẫn trở nên gay gắt, dần dần những thiếu niên trong làng thường ra sông ngụp lặn chính là để bắt cá, thứ hai là để thả xuống một thứ vô cùng kinh khủng dằn mặt bọn họ.

Bên Hải Ngưu thì liên tục đuổi Đại Quy lên bờ, dần dần bọn họ đều đã từ một việc nhỏ mà dẫn đến tranh chấp địa bàn. Cư trú bên trong Mê Hải Đại Lâm, bên ngoài còn một thảm cỏ xanh mướt rộng lớn kèm bãi cát từng là của Đại Quy bộ tộc giờ thuộc về Hải Ngưu bộ tộc, khiến bọn họ liên tục khuếch trương tộc đàn.

Ngày hôm nay chính là ngày bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ để ra quân chiến đấu một trận sống còn với bọn họ.

Một đám người chia thành hai đội quân vô cùng rõ ràng tại bên bờ biển, một bên là đám người mặc giáp lụa màu xanh mỏng dính nhưng lại không dễ xuyên thấu, tay bọn họ đều cầm một loại trượng gắn một viên tinh thể trong suốt lam sắc lên trên.

Một bên khác chính là một đám mặc trọng giáp từ sắt nặng trịch, trông vô cùng cồng kềnh, trên tay bọn họ đều lăm lăm cây chiến phủ hai đầu vô cùng to lớn cũng không kém phần sắc bén.

Đứng trước mặt hai đoàn quân là ba người, thân mặc hoàng kim giáp trông khác hẳn so với những người khác, phòng ngự của nó có lẽ lớn hơn giáp lụa lam sắc nhưng kém hơn trọng giáp. Ba người đứng đầu mỗi người đều đội khôi giáp kín hở mắt, bên hông đeo một thanh kiếm sắc bén dài khoảng một thước ba.


Sau khi điểm quân số, hai người bên cạnh gật đầu với người đứng giữa. Người đứng giữa liền quay lại phía sau, đối mặt với một người ngồi trên ghế dát vàng, đầu đội ngưu giác, thân mặc lân giáp hoàng kim óng ánh, tay đeo một đôi kim sắc trảo thủ đặt lên trên tay vịn của ghế, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào làm vụn vàng rơi xuống phía dưới nhưng không hề vương vãi khắp nơi mà rơi vào một chiếc khay nhỏ trên lưng của một mỹ phụ xinh đẹp.

Ánh mắt liếc qua mỹ phụ này, ẩn sâu trong đôi đồng tử của hắn là một chút rung động nhè nhẹ lẫn sát khí, phẫn nộ. Nhưng lập tức được hắn thay thế bằng cung kính, quỳ một gối xuống cùi đầu chắp tay về phía người ngồi trên kim tọa, báo cáo: Tộc trưởng đại nhân! Quân số đầy đủ! Có thể khởi hành tiến công Đại Quy bộ tộc!

Người ngồi trên kim tọa gọi tộc trưởng nhìn người này gật đầu, giọng mang theo thưởng thức nói: Rất tốt! Đại tướng quân Hàm Trọng Dật của ta, ngươi chính là một người mà ta vô cùng tin tưởng! Tin chắc tướng quân sẽ không phụ lòng ta, đem về tin tức khiến ta hài lòng!

Nghe những lời như vậy, Hàm Trọng Dật vẫn quỳ gối chắp tay tỏ vẻ cung kính, đáp lớn một tiếng rồi lui lại về sau, đứng cùng hai người kia, rút kiếm giương cao làm tăng sĩ khí đoàn quân, quát lớn: Toàn quân xuất phát! Điểm đến là Đại Quy bộ tộc!

Tuân lệnh từ Đại tướng quân, cả đám người mặc trọng giáp hùng hổ rời đi, trên vai vác chiến phủ to lớn, khí thế chiến đấu bức người tỏa ra khiến những tiểu thú, tiểu điểu trên đường đi của bọn họ sợ tới lông dựng đứng, bốn cẳng toàn lực bỏ chạy.

Còn đám người kia thì ở lại giống như viễn công, lại giống như hậu thuẫn sau lưng tùy thời tiếp viện cho đoàn quân xung phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui