…
…
Ở bên ngoài cửa hang, hầu như tất cả mọi người đều đã ra ngoài, hai người Sở Mạnh cùng Lương Việt Hưng đứng trong đám đông nhìn về phía hang động, thỉnh thoảng lại có mấy người lẻ tẻ chạy ra, cuối cùng là ba người, một già một trung niên và một thiếu niên hơn Lương Việt Hưng hai ba tuổi.
Lão giả trong đó đi sau cùng vừa ra đến cửa hang bỗng quay lưng lại, hai tay chống xuống đất, nguyên khí tông sắc từ hai tai của hắn truyền xuống mặt đất, tác động này khiến mặt đất trước cửa hang bị biến động, một bức tường đất dày đặc hiện lên chắn mất lối ra vào Táng Địa cốc.
Ai ở đây cũng thấy vô cùng rõ hành động của người này, mà hai người trẻ hơn chạy phía trước cũng không thèm khuyên ngăn. Nhiều người thấy thế phẫn nộ, xì xào bàn tán:
Đại trưởng lão làm gì vậy? Rõ ràng là gia chủ vẫn còn bên trong sao hắn lại phong bế cửa hang?
Đúng thế! Đại trưởng lão làm vậy là không đúng, vẫn còn những người chưa kịp chạy ra nữa mà…
…
Nghe thấy mọi người như vậy, Việt Hưng nhìn Sở Mạnh, thấy hắn không nói gì cũng định đứng yên xem chút kịch, ai ngờ bọn họ bàn tán quá mãnh liệt, kích thích sự thiện lương trong tâm hồn hắn, đặc biệt gia chủ là thúc thúc của hắn, liền đứng ra nói: Đoan thúc của ta còn bên trong, Đại trưởng lão ngươi làm như thế chính là phản bội tông tộc, phản bội toàn bộ tộc nhân!
Nghe thấy lời này của Việt Hưng, ai nấy đều lên tiếng ủng hộ:
Đúng! Mau chóng phá bỏ để gia chủ có một đường thoát, nếu gia chủ mà ra thì cả nhà các ngươi đừng hòng trốn tội!
Mau chóng phá vỡ!... Mau chóng mở ra!!...
Nghe thấy mọi người bị một lời của Việt Hưng kích thích mà đứng lên ủng hộ, Sở Mạnh vẫn khoanh tay như không nghe thấy, ánh mắt chuyển về phía thiếu niên ăn mặc hoa lệ, đầu tóc gọn gàng, chạy đi như lướt trên mặt nước kia thì thấy hắn mắt phẫn nộ, mặt đỏ bừng quát lớn: Một đám ngoại tộc cùng một tên cụt thì biết cái gì mà nói, đây chính là gia gia ta tạo một đường sống cho các ngươi, các ngươi không biết chân trọng thì ta sẽ giết hết các ngươi!
Quả nhiên là có hai phe tranh đấu nội bộ bên trong Sở gia, một phe tộc trưởng, một phe đại trưởng lão. Nghe thấy Sở Hoàng nói, những người phe đại trưởng lão lập tức hùa theo:
Ân! Đại trưởng lão chính là người sẽ cho các ngươi một tia sinh cơ mà không biết nắm lấy thì các ngươi đáng chết.
Lập tức giết bọn chúng đi! Đâu cần nhiều lời!
Đặc biệt là nói xong câu đó, Sở Hoàng lướt trên mặt đất tới trước mặt Việt Hưng, ngón tay trắng trẻo chỉ vào mặt hắn, nói: Ngươi chính là tên khơi mào sao? Tướng mạo tầm thường, không có gì đáng nội trội, mà lại còn bị phế mất một bên tay! Có bản lĩnh thì ngươi ra đánh vỡ bức tường đó đi…
Đang định nói tiếp thì lại nhớ đến cái gì đó, khuôn mặt Sở Hoàng cuồng tiếu lẫn khinh thường: Không! Không cần! Một tên phế nhân, kinh mạch không hoàn chỉnh như ngươi sao có thể phá vỡ được nó chứ? Ta cho ngươi một cơ hội! Đánh thắng ta đi, ta sẽ nói với gia gia mở ra một đường thoát cho Đoan thúc của ngươi! Kha kha kha kha kha…
Khuôn mặt Việt Hưng xám xịt lại, bản thân hắn đúng là bị phế không thể tu luyện, không có khế ước thú nhưng không phế tới mức bị người chê cười thẳng mặt không phải loại phế vật vô dụng da mặt trắng trẻo, tay thon nõn nà.
Sở Hoàng thấy mặt Việt Hưng xám lại, mặt càng khinh thường hơn, thấy mọi người phẫn nộ nhìn về phía mình, liền nói một câu làm giảm nộ hỏa của bọn họ: Khà khà! Ngươi yên tâm đi. Bản thân ta sẽ chỉ dùng năm thành Thanh Đồng nguyên lực mà thôi!
Thanh Đồng nguyên lực chính là nguyên lực cơ sở mà các yêu tu luôn phải cần để đạt đến cấp bậc Bạch Ngân cao hơn, mà chuyển màu như của Đại trưởng lão hay Sở Hành Đoan thì phải đạt đến cấp bậc Hoàng Kim, đồng thời lúc đó cũng đã có được khế ước thú như Hỏa Nham Bức Vương, Bách Độc Hạt Vương, Bạch Hỏa Tinh Viên,…
Việt Hưng nghe thấy lời này của hắn, khuôn mặt cũng lấy lại chút sắc, đồng thời trong lòng cảm thấy vui vẻ vì có một ‘bao cát tình nguyện’ đến giúp đỡ hắn đôi chút việc thử nghiệm sức mạnh cùng luyện tập thực chiến sau hơn nửa năm.
Chiến ý sôi sục, toàn thân Việt Hưng nóng ran, mồ hôi bắt đầu xuất hiện ít nhiều, ra thủ thế khiêu khích.
Sở Hoàng nhìn thấy Việt Hưng tự tin như vậy, có chút lỡ dại vì mồm nói chỉ dùng năm thành nguyên lực nhưng lời đã nói ra không thể nuốt, nam nhi đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy mới có thể khiến lòng mọi người tin phục.
Đặc biệt là lúc thấy Việt Hưng làm thủ thế khiêu khích, tính kiêu ngạo trong hắn không cho phép ai ở trước mặt hắn mà dám khiêu khích hắn với danh nghĩa nội tôn Đại trưởng lão.
Phụ thân Sở Hoàng, Sở Viêm, thân hình cường tráng mặt đầy uy nghiêm, mày dày sắc bén thể hiện phẫn nộ, râu không dài nhưng đủ để nhìn thấy, mắt tự tin nhìn con trai mình thắng cái tên điệt nhi của gia chủ trong lòng liền cảm thấy vui mừng, nhi tử hắn mà thắng thì việc giành lấy quyền lực điều hành Sở gia đều sẽ nằm trong tay bọn hắn.
Sở Hoàng là người lao tới trước, sử dụng Lược Thủy Bộ, nhẹ nhàng lướt tới trước mặt Việt Hưng còn ba mét tay làm hình trảo thủ ba mũi thủy tiễn bất ngờ xuất hiện trong tay hắn bắn ra ngoài.
Việt Hưng thấy thủy tiến bay về hướng hắn, chuẩn phương vị hai chân cùng đầu thì phát động Du Long Bộ uốn lượn né tránh thủy tiễn một cách dễ dàng, lại đi thêm một đoạn nữa, tới trước mặt Sở Hoàng, quyền đầu nắm chặt liên tục đánh mặt hắn.
Sở Hoàng chống chịu được một đoạn thời gian rồi bay ra xa, trượt dài trên mặt đất, nằm ngay dưới chân Sở Viêm, mặt thâm tím, máu mũi chảy đầy, thổ huyết vài cái thì có một vài thứ gì đó bay từ trong miệng hắn ra màu trắng ngà cứng rắn.
Tại trong mắt Sở Mạnh cùng Sở Viêm, Việt Hưng phát động quyền lực gần bằng Lực Quyền, tốc độ lại nhanh hơn Phong Quyền không ít, Sở Hoàng trúng ít nhất ba quyền vào mặt, hơn chục quyền vào thân, tay và ngực.
Sở Mạnh vô cùng hài long với kết quả khổ luyện hơn nửa năm qua của Việt Hưng, khuôn mặt có chút mệt mỏi xen lẫn vui mừng, đủ thấy hắn hạnh phúc cỡ nào trong thời gian không có Đấu Thiên bên cạnh làm bạn với Việt Hưng.
Xem ra trong đầu Việt Hưng nghĩ tới việc đánh người tránh đánh mặt, nên ba quyền kia có lẽ do sơ xuất, cũng có thể do ghét bạch diện công tử. Sở Viêm thấy nhi tử của mình bị đánh mặt, cả người nộ hỏa hóa thành một viên lưu tinh ngắn xông tới vị trí Việt Hưng, tay trái xuất hiện một ít vảy cứng lẫn hỏa diệm.
Việt Hưng thấy vậy, bản thân liền dùng Du Long Bộ lùi lại phía sau. Sở Mạnh sau lưng hắn lập tức hóa Bạch Hỏa Tinh Viên lao tới, đối quyền với Sở Viêm. Lực lượng hai bên ngang nhau, khó mà phân thắng bại, đều lui lại vị trí cũ. Có một ít lông trên quyền đầu Sở Mạnh đã bị cháy đen xì nhưng không làm hắn xuất huyết hay bị thương gì cả. Mà ngược lại bên Sở Viêm đối quyền xong lớp lân giáp trên quyền đầu rơi rụng mấy cái, máu trên đó tuôn ra không ít, róc rách rơi xuống mặt đất.
Sở Hoàng nằm trên mặt đất, máu me đầy mặt, gãy mất vài cái răng tức giận hóa thân, thành Thủy Hạc, hai tay mọc lông trắng như tuyết dài tạo thành hai cánh kèm vài nhánh lam vũ phần cuối, đôi chân trở nên thon gọn hơn trước, bàn chân có được bốn móng cùng lớp màng mỏng kết nối với nhau. Trên cổ hắn cũng mọc ra một đám lam vũ sáng bóng trông vô cũng sắc bén, sau mông cũng mọc một ít khá ngắn.
Việt Hưng thấy Sở Hoàng hóa thân Thủy Hạc liền vô cùng tức giận, rõ ràng là nam nhi nhất ngôn cửu đỉnh lại thất hứa, dùng toàn lực hóa thân Thủy Hạc, nguyên khí xung quanh hắn bạo lộ ra ngoài cũng đủ để thấy điều đó. Đặc biệt là tên này có chút tà, rõ ràng phải đạt đến Hoàng Kim cảnh mới có thể có khế ước thú…
Nhưng hắn nhớ lại Sở Mạnh, ngày đó gặp nạn với hầu tử, hầu tử cảm động trước tình cảm Sở Mạnh nên hóa thân thành khế ước thú cho Sở Mạnh sử dụng, đồng thời tính cách khi hóa thân cũng biến đổi tinh nghịch hơn trước, mà năm đó Sở Mạnh cũng chỉ đạt đến Bạch Ngân tam tinh.
Sở Hoàng có lẽ dùng cách nào đó lấy được lòng của Thủy Hạc nên mới có thể sử dụng lực lượng của nó, đồng thời đại giới phải trả nhất định không thấp.
Sở Viêm cùng Đại trưởng lão, Sở Nham Hoàng, nhìn thấy Sở Hoàng biến thân Thủy Hạc cũng cảm thấy không vui, nét mặt trầm xuống hiện rõ trên mặt bọn hắn. Thủy Hạc này do bọn họ cùng nhau phong ấn yêu hồn vào trong thức hải Sở Hoàng, Sở Hoàng phát động nó đồng nghĩa với việc phong ấn sẽ giảm mạnh một tầng.
Nguy cơ với thức hải Sở Hoàng có thể sẽ vô cùng nguy hiểm, bởi linh hồn của Sở Hoàng còn chưa đủ mạnh để tạo liên kết với Thủy Hạc, người ngoài cũng không thể can thiệp vào trong mối liên kết giữa nhân yêu trong thức hải một người. Vì vậy mà linh hồn Sở Hoàng sẽ vô cùng nguy hiểm, có thể bị Thủy Hạc diệt nếu Lương Việt Hưng chỉ cần đánh kéo dài, thì Sở Hoàng cũng tự thua rồi.
Sở Hoàng thân hóa Thủy Hạc, tốc độ nhanh hơn trước mấy lần, hai cánh mở rộng, liên tục lướt đi, mục tiêu chính là Việt Hưng đang dùng Du Long Bộ né tránh kia.
Sở Hoàng thấy Việt Hưng liên tục dùng Du Long Bộ né tránh hai hạc trảo của mình, liền khinh thường một tiếng: Du Long Bộ? Ta thấy ngươi lăn lê bò trườn nhiều như vậy. Không bằng đổi Giun Dế Bộ đi! Khà kha kha ha ha kha…
Người tu luyện Du Long Bộ nghe Sở Hoàng nói như vậy, toàn bộ ánh mắt rực lửa, hừng hực phẫn nộ chĩa về phía Sở Hoàng, dù Thủy Hạc có là thủy hệ cũng khó mà giảm được nhiệt độ cháy bỏng từ những con ngươi kia nhìn chằm chằm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...