Nhiệm vụ của bọn họ là làm bị thương Triệu Đình Vũ và bắt sống Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vy và Triệu Vũ Ngọc.
“Bắn, bắn chết nó cho tao!” Hách Diệp đã mất đi lý trí, hạ lệnh tiếp tục nổ súng, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của những tay thuộc hạ phía trước.
Kết quả là, người của anh ta không ngừng nổ súng vào Triệu Đình Vũ hết đợt này đến đợt khác.
Triệu Đình Vũ né bên trái, tránh bên phải, tất cả những người mặc đồ đen ở phía trước đều bị trúng đạn.
Những người mặc đồ đen này đều là bọn lưu manh, một người chết đi cũng là chuyện bình thường.
“Không cần quan tâm đến bọn họ, cứ bắn tiếp cho tao!” Hách Diệp gào lên, anh ta cảm thấy dù sao cũng đã bắn chết nhiều người của mình như vậy rồi, anh ta cũng không thèm quan tâm nữa, anh ta muốn bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!
Những người đàn ông bên cạnh nghe thấy mệnh lệnh của anh ta thì bắn Triệu Đình Vũ một cách điên cuồng.
“Đùng đùng đùng…”
Mặc dù thân thủ của Triệu Đình Vũ thay đổi linh hoạt, nhưng cái mà anh ta luyện tập không phải là lăng ba vi bộ, đối mặt với vô số viên đạn bay qua, cũng sẽ có lúc anh ta tránh không kịp.
Lúc này, một viên đạn bay về phía đùi phải của Triệu Đình Vũ.
Xung quanh Triệu Đình Vũ đều là những viên đạn đang lao đến, đã không còn chỗ nào để né tránh, viên đạn đã bắn trúng đùi phải của anh ta.
“A” Đùi phải của Triệu Đình Vũ đã bị trúng đạn, anh ta liền hét lên một tiếng thảm thiết, máu trên đùi tuôn ra.
Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy nhìn thấy Triệu Đình Vũ bị thương thì vô cùng kinh hãi.
Vì chân phải của Triệu Đình Vũ bị thương nên anh ta không thể thi triển võ công được nữa.
Ngay sau đó, cánh tay trái của anh ta cũng bị bắn trúng, lập tức máu chảy đầm đìa cả cánh tay.
Sau đó, anh ta lại bị bắn vào bụng, máu ở bụng cũng chảy ra dữ dội.
Võ công dù có cao cường đến đâu, cũng phải sợ súng đạn!
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy đều bị sốc đến ngây người ra.
Cả người của Triệu Đình Vũ đã bị thương nặng, cuối cùng đến đứng cũng không còn vững nữa, từ từ ngã xuống đất.
Những người mặc đồ đen nhìn thấy Triệu Đình Vũ bị bắn ngã xuống đất, lập tức lao về phía anh ta.
“Anh trai.
”
“Anh Vũ!”
“Đình Vũ!”
Khi Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Ngọc Khiết nhìn thấy Triệu Đình Vũ bị bắn nhiều phát đến mức ngã xuống đất, tất cả đều kêu lên và lập tức đứng dậy chạy về phía Triệu Đình Vũ.
Tuy nhiên, trước khi họ chạy đến bên Triệu Đình Vũ, họ đã bị bắt bởi những người đàn ông mặc đồ đen đang đuổi theo họ ở sau.
“Mau thả tôi ra! Anh trai” Triệu Vũ Ngọc vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng chạy lại xem anh trai mình đã xảy ra chuyện gì, nhìn anh trai ngã xuống đất bất động, lòng cô ấy như tan nát.
Nhưng mà, những người mặc áo đen sao có thể để cô ấy chạy đến đó được? Họ cố hết sức bắt lấy cô ấy.
Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy cũng đang liều mạng giãy dụa, nhưng họ cũng không thể thoát ra được.
Họ đều biết rằng lần này họ sẽ không chạy thoát được.
Nhìn thấy Triệu Đình Vũ nằm trên vũng máu, trong lòng bọn họ như đã chết.
Bởi vì, Triệu Đình Vũ vì cứu bọn họ mà mới có kết cục thế này.
Nguyên nhân của tất cả chuyện này là do họ đã đâm vào xe của Đỗ Lượng, đắc tội với vị thiếu gia nhà họ Đỗ này.
Những người mặc đồ đen khác nhanh chóng chạy đến bên cạnh Triệu Đình Vũ, chĩa súng về phía anh ta và định bắn chết anh ta.
“Không cần bắn chết nó!” Lúc này, Hách Diệp đột nhiên ngăn cản.
“Đại ca, đã khiến cho nhiều anh em của chúng ta chết như vậy, có giữ nó lại làm gì?”
“Đúng vậy, đại ca, hãy để cho chúng tôi bắn chết nó, báo thù cho các huynh đệ đã chết của chúng ta được không?”
“Lúc nảy thằng nhóc này đã khiến cho chúng ta sơ ý giết đi nhiều anh em của mình như vậy, không bắn chết nó, sao có thể giải đi nối hận trong lòng anh em được chứ!” ,
Các thuộc hạ lần lượt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...