Nhà họ Trần, nhà họ Phan, và Chu Phi Dương chưa ai từng gặp qua quốc vương Long quốc mà mọi người ngưỡng mộ.
Nếu là trước kia, chỉ cần một lần trong đời được nhìn thấy quốc vương Long quốc cũng đủ để khoe khoang cả đời.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã là tù nhân, là kẻ thù của quốc vương Long quốc.
Lần đầu tiên nhìn thấy quốc vương Long quốc, vậy mà lại ở trong trường hợp như thế này, dùng thân phận tù nhân để được gặp ngài!
Nhà họ Chu ở bên ngoài nhìn thấy Chu Phi Dương, nhà họ Trần, nhà họ Phan cùng bị đưa ra khỏi xe tù, thì đột nhiên trời nên căng thẳng.
Họ muốn xông vào để cầu xin cho Chu Phi Dương.
Nhưng mà, thấy xung quanh nghĩa trang được canh phòng cẩn mật nên họ không dám xông vào.
Bọn họ muốn đợi một lần nữa, xem thử kết quả xét xử và phán quyết như thế nào.
Nếu không cần vào cầu xin mà hình phạt có thể được xử nhẹ, vậy thì không cần thiết phải xông vào cầu xin nữa.
Nếu bị phán tử hình, lúc đó xông vào can ngăn cũng chưa muộn.
Lúc này, tất cả người nhà họ Trần, bao gồm ông cụ Trần, Trần Túc Bình, Trần An Khang, ông cụ Phan, Phan Đại Kiệt, Phan Huy Thành và Chu Phi Dương đã được đưa đến trước quan tài của liệt sĩ và quỳ xuống.
“Các người là những tên Việt gian, bán nước để cầu vinh, bây giờ chết đến nơi rồi, có còn gì để nói không?”, hiện tại đã chết rồi, còn có thể nói gì nữa?” Hộ soái bảo vệ Lê Uy Long, tự mình đứng lên để xét xử những kẻ phản bội.
Nghe đến những chữ này, nhà họ Trần và nhà họ Phan đều bị dọa cho khiếp đản, cả người run lên.
Chu Phi Dương cũng không ngoại lệ, anh ta vốn dĩ chỉ là một cậu ấm vô tích sự, bây giờ đến lúc phải chết, đương nhiên là vô cùng sợ hãi.
“Hộ soái Lê, xin hãy tha mạng cho chúng tôi! Xin ngài cho họ Trần chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ không dám làm như vậy nữa!” Ông cụ Trần khẩn cầu.
“Hộ soái Lê, xin hãy cho nhà họ Phan một cơ hội.
Từ trên xuống dưới nhà họ Phan của chúng tôi nhất định sẽ hối cải để làm người tốt!” Ông cụ Phân cũng khẩn cầu.
Lê Uy Long giận dữ nói: “Những chiến sĩ của chúng tôi đã đánh những trận đẫm máu chống lại kẻ thù để bảo vệ thành phố Quốc Hòa, nhưng các người đã bí mật thông đồng với kẻ thù, phản bội tổ quốc để cầu vinh, còn chào đón kẻ thù vào nhà mình.
Nếu tôi tha cho những tên Việt gian như các người, sao có thể… xứng đáng với những người lính đã hy sinh để bảo vệ thành phố Quốc Hòa được?”
“Quân địch đã chiếm được thành phố Quốc Hòa, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới đưa quân địch vào nhà của mình thôi!” Ông cụ Trần nói.
“Đúng vậy! Nếu chúng không lấy lòng của bọn chúng, bọn chúng sẽ giết cả nhà chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới làm như vậy!” Ông cụ Phan cũng nói.
“Các gì mà bất đắc dĩ, đừng tưởng là tôi không biết gì, các người đã bí mật liên lạc với kẻ thù.
Khi kẻ thù còn chưa tấn công vào thành phố Quốc Hòa, các người đã chuẩn bị mọi thứ để bán nước cầu vinh rồi!” Lê Uy Long nói.
Khi Lê Uy Long nói ra điều này, cả ông cụ Trần và ông cụ Phan đều không thể nói thêm gì nữa.
“Hộ… Hộ soái Lê, tôi biết trước đây tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với anh, giữa tôi và anh tồn tại một số ân oán cá nhân, nhưng bản thân anh là một hộ soái bảo vệ, không thể lấy việc công để báo từ thù như thế được!” Phan Huy Thành run rẩy nói.
“Tôi lấy việc công báo tư thù sao? Anh, Trần An Cương, và Chu Phi Dương bí mật cấu kết với đặc vụ của quân địch, kích động nhân dân, phá hoại đủ kiểu, cung cấp tin tức tình báo cho kẻ địch, chuyện này đã có đủ bằng chứng xác thực.
Những hành vi các anh làm đều là Việt gian, các người là kẻ thù của cả Việt Nam chúng tôi, không phải kẻ thù riêng của Lê Uy Long tôi! Các người còn chưa chết, thì luật phát của quốc gia ở đâu?” Lê Uy Long nói.
Lúc này, quốc vương Long quốc nói với Lê Uy Long: “Hộ soái Lê, đừng lãng phí quá nhiều thời gian, hãy nhanh chóng thi hành bản án, còn phải tiến hành lễ tuyên thệ!”
Nhà họ Trần, nhà họ Phan và Chu Phi Dương lại run lên khi nghe quốc vương Long quốc nói điều này.
Không ngờ rằng, quốc vương Long quốc cũng nóng lòng muốn xử tử bọn họ như vậy, lần này khó mà chạy thoát được!”
“Được! Xử bắn ngay tại chỗ những tên Việt gian này, để an ủi vong linh anh hùng của những người lính đã hy sinh vì bảo vệ thành phố Quốc Hòa!” Lê Uy Long không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Những kẻ phản bội này chết vẫn chưa hết tội, để họ sống thì khó có thể chỉnh đốn pháp luật của đất nước.
Theo lệnh của Lê Uy Long, một nhóm binh lính ngay lập tức tràn về phía trước và chĩa súng vào những kẻ phản bội này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...