“Đúng vậy, có bố vợ là chỗ dựa vững chắc của chúng ta, chúng ta có thể ngang nhiên hành động chẳng sợ ai dòm ngó.”
Đỗ Quang mạnh miệng nói.
Sở dĩ ông ta có thể trở thành người giàu nhất thành phố Vĩnh Thụy này một phần cũng nhờ có Ngụy Nghiêm làm chỗ dựa.
Ai cũng biết bố vợ của ông ta là Ngụy Nghiêm, có nhiều chuyện không cần nói cũng biết, vì nể mặt Ngụy Nghiêm, rất nhiều dự án đều là ưu tiên cho ông ta làm đầu tiên, những người còn lại đều không có gan mà đi tranh với ông ta nên mọi công việc của Đỗ Quang có thể gọi là khá thuận lợi và suôn sẻ.
“Chuyện này chúng ta nhất định không được báo với cục công an thành phố, chúng ta sẽ giải quyết theo cách của riêng mình”.
“Được rồi, vậy anh lập tức kêu người truy tìm ra tung tích của những người đó.”
“Anh cũng nên hối thúc bọn họ làm nhanh lên, chúng ta nhất định phải tìm ra tung tích của họ càng sớm càng tốt.”
“Được rồi bà xã, để anh lập tức đi căn dặn bọn họ.”
Đỗ Quang nói xong liền quay sang căn dặn người của mình.
“Lập tức truy tìm tung tích của kẻ đã làm con trai tôi bị thương, không cần biết mấy người dùng biện pháp gì, cũng phải nhất định tìm được bọn họ cho tôi càng sớm càng tốt, nếu không mấy người cũng biết hình phạt ra sao rồi đó!”
Ông ta lạnh lùng đứng đó ra lệnh.
“Vâng!”
Đám thuộc hạ đồng thanh đáp lại rồi lần lượt bước ra khỏi bệnh viện.
Thành phố Quốc Hòa, tại biệt thự Tinh Nguyệt.
Lê Uy Long cả ngày hôm nay đều trong tâm trạng phấn khích vì biết tin mẹ mình vẫn còn sống trên đời.
Thỉnh thoảng, anh ta lại gọi điện cho Trương Minh Nguyệt để hỏi thăm tình hình.
Chưa qua bao lâu, lòng anh ta lại nóng như lửa đốt không khống chế được mà tiếp tục nhấc máy gọi điện cho Trương Minh Nguyệt.
“Uy Long, có chuyện gì vậy?”
Hôm nay Trương Minh Nguyệt đã nhận được vô số cuộc gọi từ Lê Uy Long, vì thế lúc này liền có chút không kiên nhẫn.
“Tôi…tôi chỉ muốn hỏi về nơi ở của mẹ tôi xem tình hình có tiến triển gì mới hay không”
Lê Uy Long cứ cách vài phút lại gọi cho Trương Minh Nguyệt nên khi nghe cô ta hỏi như thế, anh cũng có chút ngượng ngùng, xấu hổ.
“Uy Long, tôi đã gọi đội đặc công Shadow dốc hết toàn lực đi điều tra, nhưng anh phải kiên nhẫn cho chúng tôi thêm chút thời gian!”
Trương Minh Nguyệt cơ hồ như muốn khóc khi nói ra những lời đó.
“Sao năng lực làm việc của các người lại kém cỏi như thế chứ? Đã qua mấy giờ liền mà một chút manh mối cũng không có!”
“Dù gì anh và mẹ cũng đã bị thất lạc hơn mười năm, không phải chỉ vài ba tiếng là có thể tìm được chính xác tung tích của bà ấy.
Bộ anh nghĩ con người chúng ta là thần thánh hay sao hả?”
Trương Minh Nguyệt can đảm nói ra lời này liền không thể tránh khỏi một phen toàn thân đổ đầy mồ hôi hột.
“Mau đi tìm.
Tôi cho cô thời hạn là ba ngày.
Qua ba ngày nữa, tôi muốn biết tất cả chính xác mọi thông tin và nơi ở của mẹ tôi hiện tại.”
Lê Uy Long nghiêm mặt ra lệnh.
“Lê hộ soái, tôi hoàn toàn có thể hiểu cảm giác lúc này của anh, nhưng thời gian ba ngày đối với chúng tôi là quá khó khăn, tôi không dám cam đoan ba ngày sau tôi có thể tìm được mọi thông tin như anh yêu cầu nhưng tôi hứa sẽ cố gắng làm hết sức mình.
Nếu may mắn, hi vọng ba ngày sau tôi có thể tìm được như ý muốn, còn nếu không, e là chuyện này có thể kéo dài đến vài ba tháng.”
Trương Minh Nguyệt thật lòng nói ra những suy nghĩ trong đầu cô ta lúc này.
“Được rồi, được rồi, cô nhanh chóng đi điều tra đi, khi nào có kết quả thì báo cho tôi biết!”
“Lê hộ soái yên tâm, tôi nhất định sẽ thông báo ngay cho anh khi có bất kỳ tiến triển nào, anh cũng không cần lúc nào cũng gọi điện thoại hỏi thăm như thế.”
Lê Uy Long lúc này nhìn thấy Chu Nhược Mai đang ở bên cạnh nghe anh và Trương Minh Nguyệt nói chuyện, anh liền nói thêm.
“Còn nữa, mẹ vợ của tôi là bà Giang Mộng Vận, cô cũng giúp tôi phái người nhanh chóng tìm ra tung tích của bà ấy.”
Trương Minh Nguyệt lúc này chỉ muốn rủa thầm anh một câu.
“Bộ anh tưởng chúng tôi rảnh rỗi lắm hay gì?”
Nhưng cô ta vẫn căn bản không dám nói ra, rốt cuộc chỉ có thể đành nói.
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại một hồi lâu, Lê Uy Long vẫn còn canh cánh nỗi bất mãn trong lòng.
“Mấy người đặc công Shadow này làm ăn cái kiểu gì thế không biết, chỉ có mỗi việc điều tra tin tức của hai người bọn họ mà cả ngày trời vẫn không có chút manh mối gì.”
“Ông xã, anh cũng đừng quá lo lắng.
Thế giới rộng lớn cùng với biển người mênh mông như vậy, tìm ra tung tích của người đã mất liên lạc hàng mấy năm trời cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Chu Nhược Mai ở một bên an ủi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...