“Dì Lê, chúng ta đi cùng nhau, chúng ta đi cùng nhau đi!” Triệu Vũ Ngọc không muốn để Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi ở lại.
Nếu muốn trốn, thì đưa họ cùng đi.
“Chúng ta có thể trốn đi đâu?” Lê Tuyết Tương hỏi.
“Chúng cháu đến từ thành phố Quốc Hòa.
Bây giờ chiến tranh ở thành phố Quốc Hòa đã lắng xuống, chúng ta có thể đến thành phố Quốc Hòa.” Triệu Vũ Ngọc nói.
Khi Lê Tuyết Tương nghe thấy bốn từ thành phố Quốc Hòa, trái tim bà ấy tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, vô số sự kiện trong quá khứ hiện về khiến bà ấy rơi vào ký ức.
Triệu Vũ Ngọc thấy Lê Tuyết Tương không nói, không biết bà ấy đang nghĩ gì, vì vậy cô ấy tiếp tục: “Đúng đó, chúng ta phải cùng nhau trốn thoát.
Chúng cháu quen biết một chị gái ở thành phố Quốc Hòa.
Cô ấy không chỉ rất giàu, còn rất tốt bụng, cô ấy sẽ giúp đỡ chúng ta.”
Người chị mà cô ấy nói là Chu Nhược Mai.
Nhưng vì cảm thấy Lê Tuyết Tương không biết Chu Nhược Mai, cho nên không nói tên của cô ra.
“Đúng vậy, người chị mà chúng cháu biết là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn.
Nếu dì muốn đi làm, cô ấy cũng sẽ sắp xếp công việc cho dì.” Triêu Đình Vũ cũng nói.
“Dì Lê, dì sao vậy, dì có phải còn nghi ngờ gì không?” Triệu Vũ Ngọc sững sờ hỏi Lê Tuyết Tương,
Lê Tuyết Tương tỉnh dậy sau ký ức và nói: “Dì...dì vẫn sẽ không đến thành phố Quốc Hòa với các cháu đâu.”
“Tại sao ạ?” Triệu Vũ Ngọc hỏi.
“Vì Tịnh Vi đang học cấp ba nên việc chuyển trường giữa chừng rất phiền phức.
Dì không thể làm nó từ bỏ việc học của mình.
Dì phải ở lại thành phố Vĩnh Thụy để con bé học hết cấp ba.” Lê Tuyết Tương nói.
“Nếu đã như vậy, chúng cháu cũng không đi nữa.
Một người làm thì một người chịu, cháu phải đem chuyện này giải quyết trước rồi mới rời đi.”Triêu Đình Vũ nói.
“Anh Vũ, lúc anh đánh tên cậu chủ đó, em đã nghe anh ta nói rằng bố anh ta là người giàu nhất thành phố Vĩnh Thụy, còn ông ngoại anh ta là bộ trưởng.
Với bối cảnh vững chắc như vậy, chúng ta đơn giản là không thể đấu lại được!” Tịnh Vi nói.
Lê Tuyết Tương đã bị sốc khi nghe Lê Tịnh Vi nói điều này: “Cái gì? Ông của anh ta lại là bộ trưởng sao?”
“Vâng! Con nghe rõ ràng anh ta khai gia đình và nói ông ngoại của anh ta…là bộ trưởng của chính phủ.” Lê Tịnh Vi nói.
“Quả là tai họa, làm bị thương cháu trai của bộ trưởng.
Không xong rồi!” Lê Tuyết Tương nói.
“Dì Lê, em gái Tịnh Vi, mọi người không cần hoảng sợ.
Bộ trưởng thì sao? Chính họ là người có lỗi trước và đánh cháu trước.
Hoàng đế phạm tội xử như dân thường, huống chi là cháu trai của bộ trưởng thôi mà?” Triêu Đình Vũ nói.
“Cháu quá ngây thơ rồi.
Những người có quyền không tuân thủ pháp luật như cháu nghĩ đâu.
Họ muốn giết cháu, đơn giản như bóp nát một con kiến.” Lê Tuyết Tương nói.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cháu có thể đối phó được.” Triêu Đình Vũ nói.
“Một dân thường ,cháu lấy gì để chống lại kẻ quyền thế?” Lê Tuyết Tương nói.
“Dì Lê, thật ra, cháu cũng quen biết một số nhân vật lớn, sau lưng cháu cũng có người chống lưng.” Triêu Đình Vũ nghĩ về Lê Uy Long, hộ soái hùng mạnh bảo vệ đất nước.
“Đừng nói dối dì, cháu là người thường, làm sao quen biết nhân vật lớn nào? Cho dù biết, trước mặt bộ trưởng Ngụy, bọn họ cũng chỉ là con kiến.” Lê Tuyết Tương không biết Lê Uy Long, nghĩ rằng người được nhắc đến trong miệng anh ta nhiều nhất là những người ở cấp quận hoặc thành phố.
“Dì Lê, thật không tiện nói với dì.
Nhưng khi cần thiết, cháu sẽ tìm người chống lưng cho mình.” Triêu Đình Vũ không biết người bận rộn như Lê Uy Long, liệu có giúp đỡ anh ta hay không.
Dù gì, anh ta đánh một người nghiêm trọng như vậy cũng có phần lỗi.
Lê Uy Long, với tư cách là hộ soái bảo vệ quốc gia, có thể sẽ không chọn bảo vệ anh ta.
Bởi vì, tình bạn của anh với Lê Uy Long không sâu đậm lắm, anh ta cũng chỉ là có ân tình cứu vợ của Lê Uy Long là Chu Nhược Mai.
Hơn nữa, anh ta chỉ là một đội trưởng an ninh của tập đoàn Galaxy của Chu Nhược Mai, anh ta không có liên quan gì đến Lê Uy Long.
Nếu gặp rắc rối lớn, một người ngay thẳng, chính trực như Lê Uy Long vốn không có trách nhiệm phải cứu anh ta.
Nhưng anh ta không biết rằng người anh ta cứu tối nay chính là người mẹ mà Lê Uy Long đang tìm kiếm!
Bởi vì Lê Uy Long chưa bao giờ nói với anh ta mẹ ruột của anh là Lê Tuyết Tương.
Lê Uy Long chỉ nhìn thấy bức thư cuối cùng của bố nuôi Dương Văn Đoàn vào sáng nay và biết rằng mẹ anh vẫn còn sống, nhưng anh chưa từng nói với ai về mẹ mình.
“Cháu chắc là không biết bộ trưởng nằm ở cấp độ như thế nào, cho nên cũng không biết trời cao đất rộng.
Người chống lưng cho cháu, nhìn thấy bộ trưởng cũng phải quỳ xuống.” Lê Tuyết Tương cảm thấy Triêu Đình Vũ, một người vô gia cư, không thể quen biết một nhân vật lớn gì.
Bà ấy biết ông ngoại của Đỗ Lượng là bộ trưởng Ngụy, bà ấy bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên nhận lại con trai mình là Lê Uy Long hay không.
Con trai của bà ấy, Lê Uy Long, là hộ soái của Long Quốc.
Chỉ có con trai của bà ấy mới có thể giải quyết vấn đề này thôi.
Trong những năm này, mặc dù bà ấy đã sống ẩn dật ở thành phố Vĩnh Thụy, nhưng vẫn nghe nói về con trai mình là Lê Uy Long.
Đặc biệt, Lê Uy Long gần đây đã lấy lại sức mạnh binh mã và nổi tiếng là kẻ thù của những kẻ xâm lược.
Tất nhiên bà ấy đã nghe nói về điều đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...