"Muốn đánh tôi? Được lắm! Đứng thẳng lên và đánh nhau như những thằng đàn ông nào!" Uy Long lạnh lùng nói.
Trần An Khang chưa kịp làm gì, đã bị một chưởng của Uy Long ngã lăn ra đất.
"Đừng nghĩ rằng Uy Long này dễ bị bắt nạt! Nếu cậu gặp tôi lúc trước, cậu chết chắc rồi! Bây giờ, tôi không muốn bận tâm về cậu nữa, đồ hèn nhát!"
Dứt lời, Uy Long leo lên chiếc xe điện nhỏ rồi bỏ đi.
Trần An Khang và Chu Lệ Ngọc vẫn ở lại vài phút đợi An Khang hồi phục.
"An Khang, anh ổn chứ!" Chu Lệ Ngọc hỏi khi bước về phía trước để giúp anh ta, người đã ướt đẫm mồ hôi.
"Anh không ...!ổn một chút nào cả." Trần An Trần An Khang vẫn cảm thấy lo lắng.
"Tên phế vật đó trông thật đáng sợ! Làm sao anh ta có thể có một vẻ ngoài đáng sợ như vậy?" Chu Lệ Ngọc nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, sợ hãi rùng mình.
"Thằng khốn đó? Nó chỉ may mắn hôm nay thôi.
Nếu không phải lúc nãy anh trượt tay thì ngày này năm sau là ngày giỗ của nó rồi!" Trần An Khang không muốn mất mặt trước người phụ nữ của mình, vì vậy anh ta đã bào chữa.
Chu Lệ Ngọc không cự cãi gì anh ta, nhưng nói: "Tên xấu xa đó hẳn cũng không xin được việc để làm.
Chúng ta không cần phải nổi giận với hắn ta.
Chúng ta chỉ cần đợi đến ngày 26 làm nhục hắn trong đám cưới."
"Được rồi, đến lúc đó anh sẽ khiến hắn không còn lấy một đường lui, để chị gái em ly dị anh ta!"
Trần An Khang nói dữ dội.
...
Khi Uy Long trở về nhà và chuẩn bị mở cửa, anh bất ngờ nghe thấy giọng nói lanh lảnh của bà mẹ vợ - Tô Ánh Tuyết :
"Nhược Mai, nghe lời mẹ, bỏ tên vô tích sự ấy càng sớm càng tốt! Kết hôn với cậu Phan ngay sau khi ly hôn.
Ngày 26 này, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới cho con với cậu Phan.
Chỉ khi đó con mới không phải chịu nhục trước em gái của con.
"
"Kẻ vô dụng kia hôm qua còn nói rằng nó sẽ tổ chức cho con một đám cưới lớn hơn gấp trăm lần đám cưới của Trần An Khang và Lệ Ngọc.
Sự việc này đã lan ra khắp thành phố rồi.
Bây giờ họ đã đặt chỗ ở khách sạn New Century, con đã không còn đường lui nào nữa rồi đó!"
"Ở Quốc Hòa này, chỉ có khách sạn Thiên Long là đăng cấp hơn New Century.
Chẳng lẽ Uy Long này có thể đặt một vài bàn tại khách sạn Thiên Long sao? Đừng nói là mẹ, ngay cả bà nội của con cũng chưa từng được đến khách sạn Thiên Long lấy một lần trong đời kìa!"
"Nếu con đồng ý kết hôn với cậu Phan, cậu ấy có thể bao lấy một tầng của khách sạn New Century và tổ chức đám cưới với con, để con có thể so sánh đám cưới với Lệ Ngọc, sẽ không bị mất mặt.
Sẽ rất tuyệt khi hai chị em cùng tổ chức đám cưới trong một khách sạn!"
"Chừng nào con kết hôn với cậu Phan, chúng ta sẽ như leo lên mây xanh.
Chúng ta sẽ không phải nhìn thái độ của chú dì con mà cẩn trọng nữa.
Nếu không lúc đó gia đình của họ sẽ rất kiêu ngạo vì con gái Chu Lệ Ngọc đã tìm thấy một người chồng tốt, còn con lại phải cưới một tên vô tích sự!"
Nghe điều này, Uy Long ngay lập tức hiểu rằng Tô Ánh Tuyết đến để thuyết phục con gái bà ly hôn để có thể kết hôn với Phan Thiên , chủ nhân trẻ của gia đình họ Phan.
Uy Long cảm thấy ớn lạnh trong giây lát.
Chỉ cần đến ngày 26, anh ta có thể mang đến cho bọn họ một bất ngờ lớn và thể hiện thân phận thực sự của mình với họ.
Nhưng liệu họ có đủ kiên nhẫn để đợi?
"Nhưng mà mẹ, con không muốn ly hôn với Uy Long, con không muốn nói thêm về chuyện đó nữa." Lúc này, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Chu Nhược Mai phát ra.
“Mẹ đã nói với con tới như vậy rồi, tại sao con bướng bỉnh quá vậy? Trong ba năm qua, tên vô dụng đó đã khiến chúng ta mất mặt không biết bao nhiêu lần, cậu ta đã vô phương cứu chữa rồi.
Con định sống như vậy mãi hay sao đồ ngốc này?" Tô Ánh Tuyết giận dữ nói.
"Mặc dù anh ấy không làm việc gì trong ba năm qua, anh ấy vẫn rất chu đáo với con.
Khi con bị ốm, anh ấy bảo vệ, chăm sóc con, tất cả việc nhà đều do anh ấy làm.
Con chưa bao giờ phải phàn nàn về chuyện đó.
Con không thể sống thiếu anh ấy được.” Chu Nhược Mai nói.
Nghe những lời này, Uy Long mỉm cười.
Hóa ra từ lâu anh đã chiếm một vị trí nhất định trong trái tim của Chu Nhược Mai.
Suốt ba năm chịu nhục nhã âu cũng là xứng đáng.
"Con còn thích nổi những người đàn ông như vậy sao, mẹ thấy não con bị bệnh rồi đó!" Tô Ánh Tuyết không kìm được sự tức giận.
Lúc này, một giọng nói đàn ông bỗng phát ra từ trong ngôi nhà: "Nhược Mai, tôi đã nghe về những khó khăn của em.
Em không hề có cảm giác gì với hắn ta cả.
Tất cả đều là do ông nội ép buộc.
Nhưng ông em đã mất rồi, bây giờ chúng ta có thể thay đổi điều đó vào ngày 26.
Tôi sẽ cho em một đám cưới hoành tráng vào ngày hôm đó, dù sao đi nữa, em sẽ ly dị anh ta, tại sao lại không thể cưới tôi chứ?"
Uy Long nghe nói chắc mẩm người đàn ông này là Phan Thiên, người có ý định cầu hôn Chu Nhược Mai.
Thật không ngờ, Tô Ánh Tuyết thậm chí còn đưa Phan Thiên đến tận cửa!
"Tôi đã cảm mến em từ lâu.
Tôi thực sự thương em.
Tôi không ngại việc em từng kết hôn.
Hãy cưới tôi đi!" Họ Phan lại nói.
Tô Ánh Tuyết lo lắng cứ đà này Phan Thiên sẽ chán ghét con gái bà, bèn vội vàng giải thích: "Mặc dù Nhược Mai nhà tôi đã kết hôn với một kẻ không ra gì, nhưng hai đứa ngủ phòng riêng.
Nhược Mai chưa bao giờ để anh ta chạm vào mình.
Con bé vẫn còn trinh trắng."
"Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy?" Chu Nhược Mai xấu hổ nói.
"Mẹ chẳng nói gì sai cả, đây là sự thật.
Nếu không, tại sao con không hề mang thai suốt ba năm qua? Mẹ đã biết từ lâu rằng con ngủ trong phòng riêng kể từ khi kết hôn với cậu ta." Tô Ánh Tuyết nói.
"Đừng nói nữa.
Uy Long đã nói đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày 26 tới và con muốn cho anh ấy cơ hội cuối cùng." Chu Nhược Mai nói.
"Con thực sự cho rằng cậu ta có thể cho con một đám cưới à? Sao con ngu ngốc quá vậy! Cậu ta là kẻ vô dụng, vô công rồi nghề lại còn ngu ngốc, thậm chí không thể mua nổi một chiếc nhẫn cưới, một người như thế có thể làm gì cho đám cưới của con? Tỉnh lại đi Nhược Mai!" Tô Ánh Tuyết quát lớn.
"Cho dù anh ấy không thể tổ chức đám cưới cho con, con cũng sẽ không ly hôn với anh ấy! Con không quan tâm đến đám cưới, con chỉ quan tâm đến việc anh ấy đối xử tốt với con! Con đã nói rất rõ ràng rồi, mẹ có hiểu không?" Chu Nhược Mai thực sự khó chịu.
Nghe tới đây, Uy Long đã hiểu nhiều hơn về tình cảm của Chu Nhược Mai và cô ấy nhất định sẽ không lay chuyển.
Uy Long không muốn nghe lỏm nữa, nên anh mở cửa và bước vào thật đàng hoàng.
"Lạy trời, anh quay lại thật đúng lúc!" Chu Nhược Mai thấy Uy Long đột nhiên quay lại, thở phào vì cuối cùng cũng được giải cứu.
"Chà, hôm nay mẹ còn rảnh rỗi đến thăm chúng con!" Uy Long giả vờ không biết tình hình và vui vẻ chào đón Tô Ánh Tuyết.
Trong phòng khách có một người đàn ông trông trắng trẻo và sạch sẽ, khuôn mặt thư sinh này chính xác là Phan Thiên, chủ nhân trẻ tuổi của gia đình họ Phan, người đã theo đuổi Chu Nhược Mai bao lâu nay.
Tất nhiên, Uy Long sẽ không chào đón họ Phan kia, tình địch của anh.
Ở trong góc phòng, Phan Thiên cũng không hề đặt Uy Long vào mắt và vẫn ngồi bình tĩnh.
Tô Ánh Tuyết không tỏ ra hoảng hốt khi nhìn thấy Uy Long.
Bà lườm anh một cái và tiếp tục nói với Chu Nhược Mai: "Nhược Mai, chỉ có cậu Phan đây mới có thể giúp chúng ta, mới có thể đem lại hạnh phúc cho con.”
"Bây giờ Uy Long đang ở đây, mẹ đừng nói chuyện này nữa được không?" Chu Nhược Mai có chút bối rối.
"Sớm hay muộn thì rồi mẹ cũng phải nói cho cậu ta biết.
Khi mẹ và cậu Phan vừa mới đến, mẹ đã nghe tin Tập đoàn DG đã hủy hợp tác với Chu gia và thậm chí cả Trần gia.
Nhưng Phan gia lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, điều này cho thấy Phan gia mạnh như thế nào.
Con mà kết hôn với cậu Phan, mọi người sẽ phải nể phục con!"
Lúc này, Phan Thiên không muốn lãng phí thời gian, ngay lập tức rút ra một chiếc hộp xinh đẹp, rồi phớt lờ sự tồn tại của Uy Long, anh ta quỳ trước mặt Chu Nhược Mai, mở hộp và nói: “Nhược Mai, anh yêu em, hãy cưới anh nhé!"
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương quý giá.
Chu Nhược Mai kinh ngạc mất một lúc, không ngờ Phan Thiên lại cầu hôn cô ngay trước mặt chồng! Uy Long cũng không ngờ Phan Thiên này lại tự phụ đến mức cầu hôn vợ trước mặt anh!
"Nhược Mai, con còn do dự gì nữa? Đồng ý nhanh lên! Con thấy chiếc nhẫn kim cương đẹp như thế nào chứ, liếc qua cũng thấy rất có giá trị rồi." Tô Ánh Tuyết trừng mắt và thúc giục.
"Dì ơi, chiếc nhẫn này thực sự không đắt lắm, chỉ có hơn 100 triệu thôi." Phan Thiên nói nhẹ với niềm kiêu hãnh hiện trên nét mặt.
Tô Ánh Tuyết đã rất ngạc nhiên khi nghe "100 triệu không đắt!” Cậu Phan quả nhiên rất nhiều tiền, cậu ấy thật hào phóng!
"Nhược Mai, cậu Phan xuất thân từ một gia đình danh giá và đã từng đi du học.
Dù cậu ấy không có học thức đi nữa, vẫn tốt hơn một số người làm chồng mà vô tích sự! Thằng chồng bất tài của con không bao giờ có thể mua được chiếc nhẫn đắt tiền như vậy đâu! Do dự làm gì nữa?" Tô Ánh Tuyết tiếp tục thúc giục.
"Xin lỗi, tôi không thể đồng ý.
Bây giờ tôi vẫn là một phụ nữ đã có chồng.
Tôi thực sự không phù hợp để nhận nó đâu" Chu Nhược Mai nói.
Tô Ánh Tuyết sững sờ một lúc.
Bà ấy đã hết lời với con gái, nhưng không ngờ Chu Nhược Mai lại từ chối.
"Nhược Mai, dù em có đồng ý hay không, xin hãy đeo nhẫn lên trước.
Anh sẽ tặng em chiếc nhẫn kim cương này trước." Phan Thiên nói, nắm lấy tay của Chu Nhược Mai và chuẩn bị buộc cô đeo nhẫn.
Lúc này, một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy cổ tay của Phan Thiên.
"Ái...." Họ Phan đột nhiên cảm thấy như mình đang bị kẹp bởi một cái kìm lớn, xương cổ tay của anh ta sắp bị gãy, anh ta hét lên một tiếng.
Chiếc nhẫn đang cầm trên tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Người khống chế Phan Thiên dĩ nhiên là Uy Long.
Trong những năm qua, Uy Long đã bị xúc phạm rất nhiều lần, bởi rất nhiều người, nhưng anh đều nhẫn nhịn.
Nhưng Phan Thiên này thậm chí dám chạy đến nhà riêng của anh và cầu hôn vợ của anh trước mặt mọi người.
Trên đời có người đàn ông nào chịu đựng được việc này chứ! Nếu anh vẫn nhắm mắt chịu đựng sự ô nhục này, anh làm sao có thể có uy tín trong quân đội?
"Nhẫn cưới của vợ tôi, tôi sẽ tự tặng cho cô ấy, không đến lượt anh giúp!" Uy Long lạnh lùng nói.
Uy Long không thèm nhìn vào chiếc nhẫn hơn 100 triệu kia.
Nếu Thiên Thành không nói sẽ đầu tư một cặp nhẫn đắt gấp mười lần vào ngày cưới của anh, thì anh cần gì phải ép mình hồi ngũ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...