Hà Ngọc Vinh và đội viên của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, cùng Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương, thấy Lê Uy Long đã chiến thắng chiến thần bất bại Arnold, toàn bộ đều ngạc nhiên mừng rỡ không thôi.
Hà Ngọc Vinh và đội viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng càng cực kỳ kính trọng Lê Uy Long.
Trận này khiến bọn họ càng thêm tin tưởng Lê Uy Long bách chiến bách thắng.
Trong nháy mắt này, nhiệt huyết của bọn họ đều dâng lên sùng sục.
Lê Uy Long, đó là một nhân vật giống như thần trong lòng bọn họ.
Chỉ cần có Lê Uy Long ở đây thì đi đâu cũng có thể có lợi.
Mạnh như chiến thần bất bại Arnold mà ở trước mặt Lê Uy Long cũng không chịu nổi một cú.
Mà Chu Lệ Ngọc thì nằm mơ cũng không ngờ rằng Lê Uy Long, người luôn bị bản thân cô ta mắng là đồ bỏ đi, lại dũng mãnh phi thường như thế, ngay cả chiến thần bất bại Arnold đẳng cấp thế giới cũng không phải đối thủ của anh.
Lúc này, tâm trạng của cô ta phức tạp.
Bản thân trước kia ghét Lê Uy Long như vậy, bây giờ lại cảm thấy anh rất có sức hấp dẫn, lại không cách nào tự kiềm chế mà sùng bái anh.
Tâm trạng của Chu Phi Dương càng phức tạp hơn, bởi vì bây giờ anh ta ở thế khó xử rồi.
Anh ta biết bản thân có hành động phản quốc theo địch, cho dù Lê Uy Long đã chiến thắng chiến thần bất bại Arnold và có thể cứu bản thân anh ta ra thì anh ta cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Người nhà họ Trần nhìn thấy chiến thần Arnold tưởng như bất bại lại bị một kiếm của Lê Uy Long giết chết.
Tất cả sợ đều nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy.
Bọn họ rất muốn bỏ chạy, nhưng bây giờ quân binh của Lê Uy Long đã vây quanh nhà nên bọn họ căn bản là không còn đường chạy.
Những tướng địch và nhân viên bảo vệ chiến thần bất bại Arnold kia nhìn thấy chủ soái của bọn họ lại bị Lê Uy Long giết chết, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ cùng chiến thần bất bại Arnold chinh chiến khắp thế giới, từ trước đến nay chưa thua trận nào.
Arnold được gọi là chiến thần bất bại, kiếm thuật có một không hai thế giới, làm sao không địch lại Lê Uy Long chứ?
“Bỏ súng của các người xuống! Nếu không thì tao một phát bắn chết cô ta.” Tướng địch kèm hai bên Chu Lệ Ngọc phục hồi lại tinh thần, lập tức dùng súng chĩa vào đầu Chu Lệ Ngọc, bắt đầu uy hiếp người khác.
“Đúng, lập tức bỏ súng của các người xuống! Bằng không tao cũng sẽ bắn chết anh ta.” Tướng địch kèm hai bên Chu Phi Dương cũng lập tức phục hồi lại tinh thần, cũng dùng súng chĩa vào đầu Chu Phi Dương, bắt đầu uy hiếp.
Bây giờ Arnold đã tử trận, không cách nào xoay chuyển chiến cuộc nữa.
Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương là con tốt bảo toàn mạng sống cuối cùng của bọn họ.
Trừ cách này ra, bọn họ đã không nghĩ được cách tốt hơn để thoát thân.
Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương vừa mới nhìn thấy hy vọng được cứu sống, không ngờ trong nháy mắt bản thân lại trở thành con tin quân địch uy hiếp Lê Uy Long.
Hà Ngọc Vinh và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng không dám tự ý làm chủ, đều nhìn về phía Lê Uy Long đứng trên nóc nhà.
“Không thể bỏ súng xuống! Tuyệt đối không thể bởi vì cứu hai người không phải người của quân nhân mà thả kẻ địch đi!” Lê Uy Long nói lớn tiếng.
Trận chiến này khiến tướng sĩ của Long quốc trả giá thương vong cực lớn, anh tuyệt đối sẽ không vì cứu hai người bình thường mà để những quân hèn hạ này đi.
Nhận được chỉ thị của Lê Uy Long, Hà Ngọc Vinh và đội viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đều tiếp tục dùng súng chỉ vào quân địch xung quanh, đứng song song với bọn họ.
Lúc này số quân còn lại của Arnold thấy không thể cứu vãn, cũng không dám tùy tiện nổ súng, dự định đợi hai gã tướng lĩnh kèm hai bên Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương kia thương lượng với Lê Uy Long.
Nếu nổ súng trước thì bản thân ở bên này nhất định sẽ bị tiêu diệt hết.
“Lê Uy Long, đây là em gái của vợ mày, không phải người bình thường gì cả.
Nếu tụi mày không thả tụi tao đi, tao thật sự sẽ giết cô ta!” Tướng địch kèm bên Chu Lệ Ngọc nói.
“Người tao bắt là em trai của vợ mày.
Mày chớ làm càn, nếu không tao sẽ bắn chết anh ta!” Tướng địch kèm bên Chu Phi Dương nói hung tợn.
“Có phải não các người bị ngập nước rồi không? Đây là thủ đoạn của bọn phản động, dùng nó trên chiến trận có hiệu quả sao? Lê Uy Long tao thân là tổng chỉ huy mười ngàn quân, sao tao có thể vì hai người bọn họ mà để tướng sĩ của tao sống chết không quan tâm chứ? Nếu tao chịu sự uy hiếp của chúng mày, Lê Uy Long tao còn xứng làm hộ soái bảo vệ bậc nhất của Long quốc sao?” Lê Uy Long nói.
Hai tên tướng địch nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, lập tức sợ hãi.
Bọn họ cũng biết Lê Uy Long thân là chiến thần với ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, không thể vì cứu hai người thân mà bất chấp sống chết của tướng sĩ của mình mà thả quân địch đi.
“Nhưng cô ta là em vợ của mày đó! Nếu mày ép tao giết cô ta, mày trở về làm sao nói với người nhà mày?” Tướng địch kèm bên Chu Lệ Ngọc không cam chịu, vẫn muốn cố gắng thuyết phục Lê Uy Long một chút.
“Có điều mà mày không biết rồi.
Từ khi tao ở rể nhà họ Chu đến nay, tao đã nhận hết bao nhiêu sự tức giận của người phụ nữ này.
Cô ta luôn luôn không coi tao là anh rể của cô ta, tại sao tao phải cứu cô ta chứ? Tao hận sao cô ta không chết đi đấy!” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Chương 932: Cố tình
Lê Uy Long cố tình nói như vậy.
Từ sau khi được biết Chu Lệ Ngọc rơi vào trong tay chiến thần bất bại Arnold mà cô ta thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất định không theo địch phản quốc, anh đã coi cô ta là cô em vợ của mình rồi.
Nhưng bây giờ là trận đấu tâm lý, anh không thể thể hiện một chút thương xót Chu Lệ Ngọc.
Chỉ có trở nên đủ lạnh nhạt thì anh mới có thể khiến tâm lý quân địch sụp đổ, mới có cơ hội cứu Chu Lệ Ngọc.
Mà Chu Lệ Ngọc không biết là Lê Uy Long cố tình nói như vậy.
Cô ta cho rằng lời Lê Uy Long nói là nói thật.
Nghe thấy Lê Uy Long nói như thế, lòng cô ta tan vỡ ngay lập tức.
Vốn tưởng rằng bề trên Lê Uy Long có rộng lượng và sẽ không tính toán sai lầm ngày trước của mình, không ngờ anh lại là loại người có thù tất báo đó.
Tướng địch kèm bên Chu Lệ Ngọc nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, gã ta lập tức bế tắc.
“Trong tay tao kèm là em trai của vợ mày, lẽ nào mày cũng không cứu sao?” Tướng địch kèm bên Chu Phi Dương cũng không cam tâm.
“Chu Phi Dương sớm có lòng theo địch phản quốc, cho dù cứu anh ta ra, tao cũng xử tử anh ta.
Người mà Lê Uy Long tao căm thù nhất chính là Việt gian! Chúng mày giết anh ta giúp tao, tao còn bớt việc hơn!” Lê Uy Long lại lạnh lùng nói.
Nghe thấy Lê Uy Long nói như thế, nhất thời mặt Chu Phi Dương xám như tro.
Có điều, anh ta không muốn chết nên đã cầu xin: “Anh rể, tôi biết sai rồi, mặc dù tôi có lòng theo địch phản quốc nhưng vẫn chưa làm chuyện bán Long quốc, anh không thể thấy chết không cứu!”
“Mày im miệng cho tao, tao không có em rể như mày! Mày rơi vào kết cục hiện tại hoàn toàn là do mày tự chuốc vạ vào mình.
Nếu mày không muốn xu nịnh nước Liệp Ưng, không đến nhà họ Trần, trực tiếp rời khỏi thành phố Quốc Hòa với nhà họ Chu, thì làm sao rơi vào cảnh như vậy?” Lê Uy Long phẫn nộ nói.
Nghe lời của Lê Uy Long, Chu Phi Dương cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chỗ dung thân, không còn lời nào để nói.
Tên tướng địch kèm bên Chu Phi Dương kia lúc này mới biết rằng người mà bản thân kèm bên căn bản không cách nào uy hiếp được Lê Uy Long, bởi vì người bản thân kèm bên là kẻ phản bội.
Như tổng chỉ huy Lê Uy Long với ý chí kiên cường như vậy, đương nhiên anh là người căm thù kẻ phản bội nhất.
Cho dù là người thân của mình thì đến địa vị này của anh cũng sẽ không nhận.
“Lê Uy Long, tao biết mày luôn rất sợ vợ.
Nếu em gái họ và em trai họ của vợ mày mà mày cũng không cứu thì trước khi mày trở về, nhất định mày sẽ bị vợ mày mắng chết.
Mày có thể sẽ phải quỳ trên quả sầu riêng đấy, mày biết không?” Tướng địch kèm bên Chu Lệ Ngọc vẫn muốn vùng vẫy hết sức, lấy vợ của Lê Uy Long ra nói.
Tuy là bọn họ không phải là người Long quốc, nhưng bọn họ sớm đã rõ Lê Uy Long như lòng bàn tay, biết anh vẫn luôn sợ cô vợChu Nhược Mai của mình, răm rắp nghe lờiChu Nhược Mai.
Lê Uy Long cũng không vội trả lời câu hỏi này mà anh nhìn Hà Ngọc Vinh cầm hai khẩu súng trong tay.
Anh dùng ánh mặt ra hiệu cho cô ấy tùy cơ nổ súng cứu người.
Hà Ngọc Vinh nhận được ánh mắt của Lê Uy Long thì liền hiểu ý và lập tức tiếp nhận.
“Ha ha, nếu mày đã biết tao sợ vợ, lẽ nào mày không biết vợ tao sớm đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu sao? Những năm gần đây, hai chị em Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương vẫn làm đủ điều khó dễ với vợ tao, vợ tao sớm đã hận bọn họ thấu xương rồi.” Lê Uy Long nói.
Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương nghe Lê Uy Long nói như vậy, trong lòng đã không còn hy vọng, cũng không nhìn thấy được một chút hy vọng được cứu sống nào.
Hai tên tướng địch kèm bên Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương nghe thấy Lê Uy Long nói như thế, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Đám quân địch và nhân viên bảo vệ của Arnold xung quanh nhìn thấy Lê Uy Long không một chút bị đe dọa thì đều biết bản thân lần này tai vạ khó tránh.
Người nhà họ Trần trông thấy Lê Uy Long lạnh nhạt vô tình như vậy, bọn họ đều vô cùng sợ hãi.
Nếu bản thân rơi vào tay Lê Uy Long, chắc chắn là bọn họ sẽ phải chết bởi vì bản thân quả thật đã làm Việt gian, bán nước cầu vinh, nương nhờ nước Liệp Ưng.
Lê Uy Long ngay cả cô em vợ và cậu em vợ của bản thân mà anh còn không cứu, làm sao bỏ qua cho người nhà họ Trần chứ?
“Các người mau mau nổ súng đi! Giúp tôi bắn chết bọn họ để tôi khỏi phải đích thân ra tay!” Lê Uy Long nói với hai tướng địch kia.
Tay cầm súng của hai tên tướng địch kia bắt đầu run rẩy.
Bắn chết Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương không phải mục đích của bọn họ.
Bọn họ kèm bên Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương chỉ là muốn dùng hai người này làm con tin, ép Lê Uy Long thả bản thân đ, nhưng không ngờ, Lê Uy Long lại bảo bọn họ nổ súng bắn chết con tin trong tay mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...