“Tổ trưởng, hiện giờ quân địch thay đổi phòng vệ quy mô lớn, phải làm sao đây?” Một thành viên tổ đặc công Shadow hỏi.
“Hiện giờ cách hành động tấn công tinh chuẩn còn chưa đến một tiếng nữa, bản đồ bố trí phòng vệ của địch trước đó chúng ta cung cấp đã không có tác dụng gì nữa.
Bắt buộc trong khoảng thời gian có hạn này phải gửi được bản đồ bố trí phòng vệ binh lực quân địch mới nhất cho hộ soái Lê!” Trương Minh Nguyệt bình tĩnh nói.
“Được, vậy chúng ta lại tiếp tục đợi một lát, đợi quân địch bố trí xong, chúng ta lại gửi bản đồ bố trí mới nhất của địch ra ngoài!” Thành viên tổ đặc công Shadow kia nói.
“Đúng! Dù gì cũng còn có một tiếng, chúng ta còn có thời gian.
Nếu không thể gửi được bản đồ bố trí phòng vệ mới nhất vào tay hộ soái Lê, tên lửa của chúng ta sẽ không thể tiến hành công kích chuẩn xác, không cách nào phá hủy toàn bộ phòng ngự của quân địch được.
Đến lúc đó nếu hộ soái Lê đến tiến hành hành động chặt đầu sẽ vô cùng nguy hiểm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Rõ! Chuyện này liên quan đến sống chết của hộ soái Lê và cả tướng sĩ Long Quốc chúng ta, chúng tôi dù có chết cũng phải mang được tình báo ra ngoài!” Thành viên tổ đặc công Shadow kia nói.
“Được rồi, nói chuyện cẩn thận, đừng nói nhiều như vậy nữa, chúng ta lặng lẽ quan sát biến đổi trước, sau đó lại nghĩ cách mang bản đồ bố trí phòng ngự mới nhất của địch ra ngoài.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Vâng!” Tất cả thành viên tổ đặc công Shadow nhỏ giọng đáp.
Lúc này, ở bên trong nhà họ Trần.
Tối nay người nhà họ Trần lại mở tiệc chiêu đãi Arnold cũng với đám tướng lĩnh thuộc hạ của hắn.
Trong bữa tiệc, người nhà họ Trần lại a dua nịnh nọt, nịnh bợ với Arnold.
Sau khi rượu say thịt no, thời gian đã đến chín rưỡi tối.
Lúc này, một tên tướng địch chạy vào nói: “Báo cáo tướng quân, binh mã của chúng ta đã bố trí lại xong rồi!”
“Tốt! Mọi người nhất định phải tập trung trăm phần trăm tinh thần, tập trung đề phòng, làm tốt chuẩn bị chiến đấu! Tối nay, Lê Uy Long nhất định sẽ đến!” Arnold nói.
“Vâng!” Tên tướng địch kia đáp.
“Trò hay bây giờ bắt đầu diễn rồi, dẫn cả Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm ra đây đi!” Arnold biết được binh mã của mình đã được bố trí lại xong xuôi liền muốn thực hiện kế hoạch của mình, dẫn dụ Lê Uy Long đến.
“Nghe thấy chưa hả? Các người mau chóng đem tiện nhân Chu Lệ Ngọc kia và của tên nhóc Chu Hoàng Lâm ra đây!” Ông cụ Trần lập tức nói với người hầu.
“Vâng!” Một đám người hầu lập tức đi đến phòng giam giữ Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm.
Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm lúc này đã đói cả một ngày, cả người không có chút sức lực gì.
Thấy đám người hầu đột nhiên xông vào, hai chị em đều vô cùng kinh hãi.
“Các người muốn làm gì?” Chu Lệ Ngọc hoảng sợ hỏi.
“Tướng quân Arnold muốn chúng tôi dẫn hai người ra, đợi hai người ra rồi thì sẽ biết muốn làm gì thôi.” Một tên người hầu nói.
Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm nghe vậy lại kinh hãi, trong lòng đều nghĩ lẽ nào bản thân sắp bị bắn chết?
Lúc này, đám người hầu đã xông lên, khống chế cả Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm lại.
Sau đó, bọn chúng mang hai chị em ra khỏi phòng.
Khi Arnold nhìn thấy Chu Lệ Ngọc bị dẫn đến, cười hì hì nói: “Cô hai Chu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu muốn giết tôi thì cho tôi một lần thống khoái đi!” Chu Lệ Ngọc không muốn phí lời với Arnold, một lòng muốn chết.
Cô ta bị nhốt lâu như vậy, Lê Uy Long không những không đến cứu, hơn nữa cũng không phái bất cứ binh mã nào đến cứu.
Cô ta đã không ôm hy vọng gì với anh nữa.
Cô ta đã rơi vào tuyệt vọng rồi.
Chu Lệ Ngọc cảm thấy chắc chắn Lê Uy Long hận trước kia cô ta sỉ nhục anh, vậy nên mới không phái binh đến cứu cô ta ra.
Rơi vào tình cảnh hiện giờ, cô ta không trách Lê Uy Long, chỉ trách bản thân lúc trước có mắt như mù, quá đáng với anh.
“Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu! Tôi muốn từ từ tra tấn cô, để cô muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!” Arnold nói.
Chu Lệ Ngọc nghe vậy lập tức vô cùng hoảng sợ, không biết Arnold muốn tra tấn cô ta thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...