“Hiện giờ Long Quốc chỉ là bốn bề có địch, một thành phố cũng chưa mất, các người lại gấp gáp muốn đi theo địch.
Nếu như Long Quốc có thể ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế, đánh lui kẻ địch đến xâm phạm thì nhà họ Trần sẽ trở thành hán gian bán nước.
Đến lúc đó chẳng phải là sẽ bị Long Quốc tịch thu tài sản chém đầu cả nhà ư?” Chu Lệ Ngọc nói.
“Nực cười, hôm nay có phải não cô bị úng nước không? Long Quốc lấy cái gì để ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế? Lẽ nào dựa vào tên bất tài vô dụng Lê Uy Long kia ư? Sự thất bại của Long Quốc đã định sẵn rồi, không thể xoay chuyển trời đất, mất nước chỉ là chuyện sớm muộn thôi!” Ông cụ Trần nói.
“Lệ Ngọc, em không nói thì không ai nghĩ em câm cả! Em im miệng cho anh, đây là chuyện lớn của nhà họ Trần anh, chưa đến lượt em nhiều lời!” Trần An Khang thấy Chu Lệ Ngọc lại phản đối việc đi theo nước Liệt Ưng như vậy liền tức giận vô cùng.
“Trần An Khang, anh có ý gì hả? Em đã gả vào nhà họ Trần các anh, lẽ nào không phải người nhà họ Trần ư?” Chu Lệ Ngọc tức giận hỏi.
“Em là người nhà họ Trần thì đừng có không biết lơn nhỏ, cứ nghe theo lời ông nội anh đi!” Trần An Khang nói.
“Các người cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy, không nghe lời khuyên bảo, sớm muộn sẽ khiến nhà họ Trần rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục thôi!” Chu Lệ Ngọc nói.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa! Ý tôi đã quyết, đi theo nước Liệt Ưng! Nếu cô không muốn theo nhà họ Trần chúng tôi đi theo nước Liệt Ưng thì có thể cút về nhà họ Chu của cô!” Ông cụ Trần nói.”
“Cút thì cút, hiện giờ tôi sẽ đi ngay!” Chu Lệ Ngọc nói xong liền thở phì phì rời đi.
Cô ta vừa đi, Huỳnh Thanh Mai lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Bà ta không khỏi lên tiếng: “Để Chu Lệ Ngọc này trở về nhà họ Chu, cô ta sẽ không nói ra chuyện chúng ta muốn đi theo nước Liệt Ưng chứ?”
Mọi người nghe thấy bà ta nói như vậy liền lập tức bừng tỉnh!
“Phải đó! Hiện giờ nước Liệt Ưng còn chưa chiếm được thành phố Quốc Hòa, Quốc Hòa vẫn là địa bàn của Long Quốc.
Nếu để Chu Lệ Ngọc này mật báo thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu!” Phan Hưng Hải nói.
Mọi người nghe vậy đều vô cùng lo lắng.
Bởi vì ai cũng biết tính nghiêm trọng của việc phản quốc theo địch.
Nếu để lộ ra tiếng gió gì thì nhất định sẽ rước lấy tai họa!
“Nhanh chóng đi bắt Chu Lệ Ngọc kia về!” Ông cụ Trần cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, lập tức hạ lệnh.
“Vâng!” Trần An Khang lập tức dẫn người hầu của nhà họ Trần đuổi theo.
Chu Lệ Ngọc vừa ra khỏi sân lớn nhà họ Trần thì Trần An Khang đã dẫn người đuổi đến.
“Trần An Khang, anh lại đuổi theo làm gì?” Chu Lệ Ngọc thấy hắn ta đuổi theo bèn hỏi.
“Lệ Ngọc, em không thể về nhà họ Chu được.” Trần An Khang nói.
“Vì sao tôi không thể trở lại nhà họ Chu? Không phải các người bảo tôi cút về à?” Chu Lệ Ngọc tức hồng hộc nói.
“Hiện giờ mọi người đã thay đổi ý kiến rồi, không muốn để em về nhà họ Chu nữa.” Trần An Khang nói.
“Lúc thì các người bảo tôi cút về nhà họ Chu, lúc lại nói không để tôi về, rốt cuộc các người muốn thế nào?” Chu Lệ Ngọc hỏi.
Trần An Khang đáp: “Bọn anh sợ em sẽ mật báo, vậy nên không thể để em về được!”
“Tôi mới không muốn quản chuyện của các người, tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình, tôi phải về nhà mẹ đẻ.” Chu Lệ Ngọc nói.
Trần An Khang không đồng ý: “Không được, để ngừa vạn nhất, em phải về nhà họ Trần với bọn anh!”
“Về nhà họ Trần? Nhà họ Trần các người muốn phản quốc theo địch, tôi không muốn chịu họa sát thân với các người đâu!” Chu Lệ Ngọc nói.
Trần An Khang thẹn quá hóa giận: “Em về cũng phải về, không về cũng phải về!”
“Tôi sẽ không về, anh làm gì được tôi? Chu Lệ Ngọc tôi tuy là đàn bà con gái nhưng cũng biết hành vi phản quốc theo địch là hán gian, tôi không muốn thông đồng với các người làm hán gian đâu!” Chu Lệ Ngọc nói.
Trần An Khang cũng không muốn phí lời với cô ta nữa, anh ta trực tiếp nói với người hầu: “Bắt cô ấy về!”
Người hầu nghe thấy lệnh của anh ta lập tức đáp lời đi lên bắt lấy Chu Lệ Ngọc.
Chu Lệ Ngọc lập tức hoảng sợ, mắng to: “Đám cẩu nô tài các người rốt cuộc muốn làm gì hả? Mau thả bà đây ra!”
Thế nhưng đám người hầu này là nghe theo lệnh Trần An Khang đến bắt cô ta, đương nhiên họ sẽ không sợ cô ta.
“Bắt cô ấy về!” Trần An Khang nói.
Đám người hầu lập tức áp tải Chu Lệ Ngọc về.
Chu Lệ Ngọc cực kỳ sợ hãi, cảm thấy tình huống không ổn, vừa bị ép đi vừa nói: “Trần An Khang, rốt cuộc anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà mẹ đẻ!”
Trần An Khang không để ý đến cô ta nữa, tuy Chu Lệ Ngọc là vợ anh ta nhưng anh ta cũng sẽ không nương tay.
Bởi vì hiện giờ cả nhà họ Trần đều đồng lòng nhất trí muốn đi theo nước Liệt Ưng, tuyệt đối không thể vì mỗi mình Chu Lệ Ngọc mà hỏng chuyện lớn được.
Ngộ nhỡ để cô ta lộ ra tiếng gió gì thì hậu quả không thể tưởng được.
Một lát sau, Chu Lệ Ngọc đã bị giải về nhà họ Trần.
“Các người mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà mẹ đẻ!” Chu Lệ Ngọc giận dữ hét lên.
“Ông nội, người phụ nữ này phải làm thế nào đây?” Trần An Khang hỏi ông cụ Trần.
“Nhốt cô ta lại, cho người canh giữ, tuyệt đối không thể để cô ta chạy thoát.” Ông cụ Trần nói.
“Vâng!” Trần An Khang lập tức nói với người hầu: “Nhốt cô ấy vào trong phòng, khóa cửa ngoài vào, đừng để cô ấy chạy!”
“Vâng!”
Đám người hầu lập tức giải Chu Lệ Ngọc đi, sau đó nhốt cô ta vào một phòng trống, khóa trái cửa ngoài lại.
Chu Lệ Ngọc vô cùng tuyệt vọng, không ngờ bản thân chỉ phản đối theo địch thế mà lại bị nhà họ Trần giam lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...