“Bà nội, bốn bề Long Quốc đều là địch, ngoài phía Tây ra thì phía Bắc, Nam, Đông đều liên tiếp thua trận.
Cứ thế này, Long Quốc sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, có lẽ sắp diệt vong rồi.” Chu Hoàng Lâm nói.
“Cái này cháu không cần nói bà cũng biết.
Nói trọng điểm đi, làm thế nào mới có thể giữ được sản nghiệp nhà họ Chu chúng ta?” Bà cụ Chu hỏi.
“Long Quốc một thân một mình, diệt vong chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Chúng ta có thể chọn cách nương nhờ vào nước Liệt Ưng.
Như vậy chúng ta có thể giữ được sản nghiệp nhà họ Chu rồi.” Cuối cùng Chu Hoàng Lâm cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Lời này anh ta vừa nói ra, tất cả người nhà họ Chu đều ngẩn người sững lại.
Không ai có thể nghĩ đến anh ta lại đề nghị nhà họ Chu đi theo địch.
“Súc sinh! Nhà họ Chu ta không bằng danh môn vọng tộc gì, nhưng liệt tổ liệt tông nhà họ Chu đều trung thành với Long Quốc.
Cho dù là triều đại nào cũng tuyệt đối không làm chuyện phản quốc nối giáo cho giặc.
Hiện giờ Long Quốc chỉ xuất hiện một nguy cơ nhỏ mà cậu lại muốn phản quốc rồi à?” Chu Hòa là người đầu tiên lên tiếng mắng chửi.
“Bác cả, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hiện giờ Long Quốc đối mặt với sự liên minh tấn công của năm nước Liệt Ưng, Cự Hùng, Sư Quốc, Lang Quốc, Khâu Dẫn quốc.
Long Quốc đã hết hy vọng rồi, chúng ta sao lại không tìm một đường ra khác, hà cớ gì phải trung thành với Long Quốc sắp diệt vong?” Chu Hoàng Lâm nói.
“Từ trước đến nay kẻ phản quốc đi theo địch chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hàn Hồ tối nay chính là một minh chứng.
Cậu đừng có đẩy nhà họ Chu vào vực sâu vạn kiếp bất phục.” Chu Hòa tức giận nói.
“Bác cả, bác quá cố chấp cứng đầu rồi, Tình thế hiện giờ không đi theo địch thì cũng chỉ có một con đường chết thôi.
Long Quốc đều sắp diệt vong rồi, chúng ta có thể trốn được đến chỗ nào? Một khi thành phố Quốc Hòa rơi vào tay giặc, đội quân của nước Liệt Ưng và Cự Hùng sẽ nhanh chóng tiến quân thần tốc, thế như chẻ tre.
Vậy thì có thành phố nào của Long Quốc là an toàn chứ?” Chu Hoàng Lâm nói.
“Nếu đi theo địch, nhà họ Chu chúng ta chỉ có một con đường chết! Long Quốc có anh hùng tầng tầng lớp lớp, từ lịch sử đến nay chưa từng có chuyện diệt vong mất nước xảy ra.
Đợi đến khi Long Quốc đánh lui kẻ địch chính là lúc nhà họ Chu ta diệt vong.” Chu Hòa nói.
“Bác cả, tương lai nhà họ Chu không phải do một mình bác nói là được, vẫn nên nghe bà nội nói thế nào đã!” Chu Hoàng Lâm cảm thấy chắc chắn bà cụ Chu sẽ ủng hộ nhà họ Chu theo địch, vậy nên anh ta để bà ta làm chủ.
Lúc này, bà cụ Chu cuối cùng lên tiếng: “Hoàng Lâm, bác cả cháu nói không sai.
Dù bất cứ triều đại nào, liệt tổ liệt tông nhà họ Chu chúng ta đều chưa từng có hành động phản quốc theo địch.
Đến thế hệ này của chúng ta cũng tuyệt đối không thể làm chuyện bán nước được.”
Bà cụ Chu tuy là một người hám lợi nhưng bà ta là chủ của nhà họ Chu.
Từ lúc gả vào nhà họ Chu đến nay vẫn luôn chịu ảnh hưởng gia phong của nhà họ Chu, tư tưởng trung quân ái quốc vẫn có.
Đối mặt với chuyện đúng sai rõ ràng này, bà ta vẫn chọn trung thành với Long Quốc.
Chu Hoàng Lâm hoàn toàn không ngờ được, bà nội trước giờ luôn biết xem xét thời thế, gió chiều nào xoay chiều ấy thế mà lại phản đối đi theo địch!
“Bà nội, bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, Long Quốc đã đối mặt với nguy cơ trước nay chưa từng có.
Nếu không nắm lấy cơ hội nương nhờ vào nước Liệt Ưng, đợi đến khi Long Quốc diệt vong thì chúng ta đều thành nô lệ mất nước, muốn nương nhờ cũng không có cơ hội nữa đâu!” Chu Hoàng Lâm lo lắng nói.
Bà cụ Chu lại nói: “Đừng nói nữa! Nhà họ Chu ta tuy là gia tộc hạng hai nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện phản quốc theo địch! Nếu không, sau này khi ta trăm tuổi, xuống dưới suối vàng cũng không có mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông nhà họ Chu nữa!”
“Bà nội, nếu chúng ta không nương nhờ vào nước Liệt Ưng, một khi kẻ địch đánh vào thành phố Quốc Hòa, sản nghiệp nhà họ Chu sẽ bị hủy trong chốc lát.
Đến lúc đó, dấu chân kẻ địch giẫm đạp vạn dặm non sơn, chúng ta sẽ tứ cố vô thân, ngay cả tính mạng cũng khó giữ được, bà hãy suy nghĩ lại đi!” Chu Hoàng Lâm sớm đã đi theo địch, hiện giờ anh ta chỉ muốn để cả nhà họ Chu cũng cùng theo địch.
“Làm càn! Sao cháu lại có suy nghĩ như vậy chứ? Có phải cháu đã bắt đầu theo địch rồi không?” Bà cụ Chu nghiêm khắc hỏi.
Chu Hoàng Lâm có tật giật mình, nói năng lộn xộn: “Không...!không có đâu! Hiện giờ kẻ địch còn chưa tấn công vào thành phố Quốc Hòa, cháu làm gì có cơ hội theo địch!”
“Nếu cháu không theo địch thì sao lại luống cuống như vậy?” Bà cụ Chu hỏi.
“Bà nội, cháu sợ bà hiểu lầm cháu theo địch nên có hơi luống cuống thôi! Trước khi chưa có sự đồng ý của bà, cháu sẽ không làm ra chuyện phản quốc theo địch đâu.” Chu Hoàng Lâm thấy bà cụ Chu không muốn theo địch cũng không dám nhận bản thân anh ta đã theo địch.
“Không có là tốt.
Bà nói cho cháu biết, phản quốc theo địch là tội chết, đến lúc đó ai cũng không cứu nổi cháu đâu!” Mặt bà cụ Chu nghiêm túc nói.
“Cháu biết rồi.
Cháu đưa ra ý kiến như vậy chỉ là muốn tìm một đường ra cho nhà họ Chu, giữ được sản nghiệp nhà ta mà thôi.
Nếu bà nội không đồng ý vậy thì thôi.”
“Phản quốc theo địch là trọng tội chém đầu đó, sau này loại đề nghị như này tuyệt đối không thể đưa ra nữa, tránh để người khác tưởng chúng ta thực sự đi theo địch, rước đến họa sát thân.” Bà cụ Chu nói.
“Phải đó, Hoàng Lâm, hiện giờ là thời kỳ nhạy cảm, con phải thận trọng dè dặt, không thể nói lung tung những lời như thế nữa, không thì chết thế nào cũng không biết đâu.” Thúy Họa, mẹ Chu Hoàng Lâm cũng lên tiếng.
Lúc này, Chu Hòa cũng tức giận lên tiếng: “Nếu con còn dám nhắc thêm một câu đến chuyện phản quốc theo địch nữa thì đừng bao giờ nhận là con trai ta! Chu Hòa ta không có loại con làm hán gian bán nước!”
Tuy Chu Hòa cũng hám lợi nhưng dù sao ông ta cũng là con thứ hai của ông cụ Chu, Chu Văn Đức, tư tưởng yêu nước vẫn phải có, tuyệt đối không cho phép con trai mình làm hán gian.
Chu Hoàng Lâm thấy bà nội và bố mẹ mình đều phản đối mình theo địch như vậy, hơn nữa lời nói còn rất nghiêm khắc.
Anh ta lập tức có hơi tức giận: “Con thực sự không hiểu, Long Quốc có gì tốt với mọi người? Có gì tốt với nhà họ Chu chúng ta? Vì sao mọi người đều ngu trung với Long Quốc như vậy? Nhà họ Chu chúng ta không nương nhờ nước Liệt Ưng thì mãi mãi sẽ bị Lê Uy Long đè đầu cưỡi cổ thôi! Lẽ nào mọi người cam tâm bị anh ta cưỡi lên đầu, để nhà họ Chu chúng ta vĩnh viễn không thể ngẩng đầu ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...