"Phía Bắc có Long chủ trấn giữ, Hổ Soái trấn giữ phía Bắc Trương Minh Lương đích thân tới tiền tuyến, trong khoảng thời gian ngắn, quân đội của Sư Quốc sẽ không có cách nào phá bỏ khu phòng tuyến thứ hai.
Long chủ tạm thời không có nguy hiểm gì." Lê Uy Long nói.
Lúc này, một gã sĩ quan phụ tá vội vã chạy vào.
"Báo cáo Tổng đốc, hạm đội của địch đang đóng tại vùng biển phía Nam vừa bất ngờ tiến lên, dường như muốn tấn công rồi!" Sĩ quan phụ tá nói.
"Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi, bọn họ muốn tấn công Long quốc cả bốn phía.
Truyền mệnh lệnh của tôi, toàn bộ căn cứ chuẩn bị sẵn sàng, chờ hạm đội của quân địch tiến về phía trước 250 dặm, chúng ta sẽ bắt đầu công kích từ mọi vị trí!" Lê Uy Long ra lệnh.
Lúc này, toàn bộ các tướng cao cấp đều đem quân đứng ở đây.
Lê Uy Long đứng lên, cầm trong tay thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu, dõng dạc ra lệnh với các tướng lĩnh ở đây: "Chiến tranh vừa bắt đầu, tức là liều chết chiến đấu! Toàn quân tướng sĩ, nhất định anh dũng giết địch! Nếu như có người lâm trận bỏ chạy, xử bắn ngay tại chỗ! Nếu trận này thất bại, Long quốc nhất định gặp nguy! Trận đánh này, là một trận đánh ác liệt, quyết định an nguy của Long quốc, chỉ cho phép thắng, không được thất bại!"
"Vâng!" Toàn thể tướng lĩnh cùng hô lên.
Lúc hai giờ sáng, hạm đội của quân địch đã tiến lên được 250 dặm, vào trong phạm vi hỏa lực của Long quốc.
"Nổ súng!" Lê Uy Long ở trong khu vực tác chiến ra lệnh nổ súng.
Dựa theo mệnh lệnh của Lê Uy Long, toàn bộ hỏa tiễn của căn cứ, ngạn hạm đạn đạo, kể cả các trụ sở bí mật trên đảo nhỏ cũng đồng loạt bắn ra.
Trong chớp mắt, các loại đạn pháo bay tán loạn trên không trung, một ít bị chặn lại trên không trung, một số lại bắn trúng mục tiêu.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ánh lửa cao tận trời.
Nơi giao chiến cách thành phố Quốc Hòa rất xa, nhưng cả thành phố Quốc Hòa cũng có thể cảm nhận được từng đợt rung chuyển.
Người dân đều bị dọa sợ rối rít chạy đến hầm trú ẩn.
Mọi người đều biết quân đội của Long quốc đang đánh nhau với Cự Hùng Quốc và Liệt Ưng Quốc.
Trên bầu trời thành phố Quốc Hòa, vô số máy bay chiến đấu của Long quốc ầm ầm, gào thét bay về phía vùng biển.
Đây là một cảnh tượng trước đây chưa từng có, người dân đều ngẩng đầu nhìn lên thì thấy rất nhiều máy bay chiến đấu bay trên đầu họ.
Lúc này thành phố Quốc Hòa vẫn chưa bị ném bom, bởi vì quân địch đang bận ném bom vào khu vực căn cứ của Long quốc.
Cho dù có điều hướng ném bom xuống thành phố Quốc Hòa, thì cũng sẽ bị đánh chặn.
Tuy nhiên, vì lý do an toàn nên quân đội vẫn bố trí cho người dân trốn dưới các hầm trú ẩn.
...
Biệt thự Tinh Nguyệt.
Lúc này Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng cũng bị tiếng ồn của máy bay chiến đấu đánh thức, hai người đều lập tức ngồi dậy.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao lại có nhiều tiếng máy bay như vậy?” Nguyễn Tú Hằng nói.
Chu Nhược Mai nói: “Chắc là đang đánh trận rồi.”
Lúc này, giọng nói của đội trưởng bảo vệ từ bên ngoài biệt thự truyền đến: “Hổ Soái phu nhân, xin mời các cô đi theo chúng tôi đến hầm trú ẩn.”
“Được rồi, chờ một chút!” Chu Nhược Mai trả lời.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vội vàng mặc quần áo, sau đó cùng nhau chạy ra khỏi biệt thự.
“Có phải chiến tranh đã bắt đầu rồi đúng không?” Chu Nhược Mai vừa đi vừa hỏi.
“Đúng vậy, cô chủ, mời nhanh chóng lên xe.” Đội trưởng bảo vệ nói.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng lên xe, và các vệ sĩ hộ tống hai người đến tận nơi hầm trú ẩn.
...
Lúc này, ở khu vực biển phía Nam.
Cuộc giao tranh diễn ra vô cùng ác liệt, tiến vào trạng thái căng thẳng nhất.
Số lượng tàu chiến đấu của địch nhiều hơn Long quốc, nhưng Long quốc có lợi thế về vị trí địa lý, có nhiều loại tên lửa đạn đạo chiến hạm để hỗ trợ tấn công, vì vậy đây là một trận chiến ác liệt có thế lực ngang nhau.
Trên không trung, các máy bay chiến đấu của Long quốc liên tục không ngừng bay từ sân bay chiến trường.
Trong trận đấu trên không, Long quốc vẫn có lợi thế hơn.
Với sự phối hợp của tất cả các bên, cả tàu chiến đấu và máy bay chiến đấu của quân địch đều không thể vượt qua phòng tuyến.
Tổn thất của quân địch còn nghiêm trọng hơn cả Long quốc.
Lúc này, tình hình chiến sự ở phía bắc còn khốc liệt hơn ở phía nam.
Quân địch của Sư Quốc hầu như đã tiêu hao toàn bộ lực lượng quân sự của đất nước, liên tục không ngừng triển khai các trận tấn công ác liệt.
Các binh lính của vùng phía bắc mặc dù chiến đấu anh dũng đến đẫm máu nhưng lực lượng quân sự có hạn, làm sao có thể chống lại những đội quân hùng mạnh của Sư Quốc?
Long Chủ đã cử phần lớn các tướng lĩnh ở phía bắc đến tiền tuyến.
Đồng thời, cũng đã cho Hổ Soái Trấn Trung điều động ba trăm nghìn binh lính từ khu vực Trung Nguyên khẩn cấp chi viện cho phía Bắc.
Do Long Chủ đã điều động phần lớn các binh lính ra tiền tuyến, nên lúc này chỉ còn lại hai nhánh binh mã canh giữ.
Một nhánh là đội quân của tướng ba sao Triệu Huấn Minh, một nhánh khác là tướng bốn sao Hàn Hồ, và phần còn lại chính là Ngự Lâm Quân của Long Chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...