"Không được nhúc nhích! Nếu không thì tôi sẽ bắn chết em gái anh!" Người đứng đầu đám người mặc đồ đen lạnh lùng nói.
Triệu Đình Tuy thấy em gái mình đang bị hàng loạt khẩu súng chĩa vào như vậy, nên cũng không dám manh động, chỉ có thể hỏi trước: "Các anh bắt em gái tôi làm gì?"
"Thực ra, chúng tôi cũng không muốn làm tổn thương em gái anh.
Chúng tôi bắt em gái anh tới đây chính là muốn anh thay chúng tôi xử lý chút chuyện." Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
“Xử lý chuyện gì?” Triệu Đình Tuy hỏi.
“Giúp chúng tôi lừa Chu Nhược Mai, vợ của Lê Uy Long ra khỏi biệt thự rồi bắt cóc cô ta đến đây.” Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
Nghe vậy, Triệu Đình Tuy liền giật mình, không ngờ những người này lại muốn mình bắt cóc Chu Nhược Mai!
Triệu Khánh Ngọc cũng vô cùng kinh hãi khi nghe thấy đám người mặc đồ đen này muốn anh trai cô ấy bắt cóc Chu Nhược Mai.
"Các anh là ai? Tại sao lại muốn tôi bắt cóc chị Nhược Mai?" Triệu Đình Tuy hỏi.
"Chuyện tới nước này rồi, tôi cũng không còn gì phải sợ mà không nói cho anh biết.
Chúng tôi là đặc công của Liệt Ưng Quốc.
Mục đích của chúng tôi là muốn bắt cóc Chu Nhược Mai.
Không cần nói thì tôi cũng tin anh có thể đoán được rồi." Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
Triệu Đình Tuy lại sửng sốt, không ngờ những người mặc đồ đen này lại là đặc công của Liệt Ưng Quốc!
Nếu bọn họ là đặc công của Liệt Ưng Quốc thì cũng không khó hiểu tại sao họ lại muốn anh ta giúp họ bắt cóc Chu Nhược Mai.
Vì Chu Nhược Mai là vợ của Lê Uy Long.
Anh là một vị tướng năm sao, và cũng là Tổng đốc phụ trách cuộc kháng chiến này.
Chỉ cần Chu Nhược Mai bị bắt cóc thì có thể uy hiếp Lê Uy Long rồi!
"Anh trai! Anh mau đi đi, đừng lo lắng cho em! Chị Nhược Mai là ân nhân cứu mạng của chúng ta, anh không thể bắt cóc chị ấy được!" Triệu Khánh Ngọc vừa nghe nói rằng những đặc công Liệt Ưng Quốc này muốn anh trai mình đi bắt cóc Chu Nhược Mai liền không chịu.
Cô ấy không muốn anh trai vì cứu mình mà đi bắt cóc ân nhân cứu mạng của chính mình được.
“Em gái, anh biết mà, anh sẽ không bao giờ bắt cóc chị Nhược Mai đâu!” Triệu Đình Tuy nói.
Chu Nhược Mai không chỉ là ân nhân của hai anh em anh ta mà còn là vợ của vị tướng năm sao của Long quốc.
Dĩ nhiên Triệu Đình Tuy cũng biết rằng việc bắt cóc Chu Nhược Mai chẳng khác gì việc phản quốc mà đi theo địch.
Anh ta thà chết cũng sẽ không bao giờ làm loại chuyện này!
Bây giờ Long Quốc và Liệt Ưng Quốc đang xảy ra chiến tranh.
Một khi Chu Nhược Mai rơi vào tay kẻ thù, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch chiến đấu của Lê Uy Long, rất có thể sẽ gây tổn thất nặng nề cho toàn quân, tướng sĩ.
Anh ta không thể vì bản thân mình và em gái mà để Long quốc phải chịu tổn thất nặng nề, thậm chí còn có thể thua trận được!
“Nếu anh không bắt cóc Chu Nhược Mai tới đây, em gái anh sẽ lập tức chết trước mặt anh.” Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
Mặc dù Triệu Đình Tuy không muốn bắt cóc Chu Nhược Mai, nhưng anh ta cũng không muốn em gái mình gặp nguy hiểm.
Em gái là người thân duy nhất của anh ta trên thế giới này, anh ta phải tìm cách giải cứu cô ấy.
Tất nhiên anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức thể hiện sự kiên quyết và ngoan cố của mình ra, oai phong lẫm liệt để rồi những người này thẳng tay giết chết em gái mình được.
Cho dù chỉ có một tia hy vọng, anh ta cũng muốn giải cứu em gái mình.
Bây giờ Triệu Khánh Ngọc đang bị súng chĩa vào như vậy, anh ta hiểu rằng chỉ cần anh ta ra tay, bọn chúng sẽ lập tức bắn chết cô ấy.
Vì vậy, anh ta không dám manh động, và quyết định nói chuyện với mấy tên đặc công của Liệt Ưng Quốc này trước, sau đó sẽ tìm cơ hội cứu người.
“Tại sao các anh lại chọn tôi để bắt cóc Chu Nhược Mai?” Triệu Đình Tuy hỏi.
Anh ta muốn nói chuyện với bọn họ nhiều hơn, rồi chờ khi bọn họ lơ là cảnh giác, anh ta sẽ đột ngột ra tay.
Dù sao bản thân anh ta cũng không thể bắt cóc Chu Nhược Mai được, cho dù không cứu được em gái mình, cũng phải mạnh mẽ xông lên.
Không thử thì sao biết không làm được, biết đâu có thể cứu được thì sao?
"Bởi vì Chu Nhược Mai đã từng giúp anh, và anh cũng đã từng cứu Chu Nhược Mai, nên quan hệ của hai người khá tốt.
Vậy nên, anh có thể đến tiếp cận Chu Nhược Mai, dễ dàng bắt cóc cô ta hơn." Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
Mặc dù họ cũng biết rằng Quaker bên kia đã mua chuộc được Chu Hoàng Lâm, em họ của Chu Nhược Mai, nhưng vì Chu Nhược Mai đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu, nên có thể Chu Hoàng Lâm cũng sẽ khó khăn khi tiếp cận Chu Nhược Mai.
Vì vậy bọn họ mới nghĩ đến việc để Triệu Đình Tuy bắt cóc Chu Nhược Mai.
Bây giờ, trận chiến ác liệt sắp diễn ra, không còn thời gian để chờ Chu Hoàng Lâm ra tay nữa.
"Bây giờ Chu Nhược Mai đang có vệ sĩ bảo vệ nên tôi cũng không thể đến gần cô ấy." Triệu Đình Tuy nói.
"Chu Nhược Mai với anh chẳng khác gì chị em ruột thịt.
Chỉ cần anh hẹn, nhất định cô ta sẽ gặp anh.
Cô ta cũng sẽ không đề phòng anh.
Còn về việc lừa cô ta ra như thế nào thì có trăm ngàn cách." Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
“Cho dù tôi có thể lừa cô ấy ra ngoài thì vẫn sẽ có người canh gác bên cạnh cô ấy, tôi cũng không thể bắt cóc cô ấy đi được.” Triệu Đình Tuy vừa nhìn đám người mặc đồ đen vừa nói.
Nhưng những người mặc đồ đen đều tập trung chĩa súng về phía Triệu Khánh Ngọc nên anh ta chẳng tìm được cơ hội nào để ra tay cả.
"Nếu anh không thể bắt cóc thì lập tức giết chết cô ta đi.
Chỉ cần anh giết được cô ta, tôi cũng sẽ thả em gái anh ra." Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
Triệu Đình Tuy không ngờ rằng đối phương lại yêu cầu mình giết Chu Nhược Mai.
Anh ta sẽ không bao giờ làm những việc vô ơn bội nghĩa, giết hại ân nhân của chính mình như vậy!
“Nếu tôi giết chết Chu Nhược Mai, chắc chắn đám vệ sĩ của cô ấy sẽ giết chết tôi.” Triệu Đình Tuy nói.
Thấy Triệu Đình Tuy nói chuyện quá nhiều với các đặc công của Liệt Ưng Quốc, Triệu Khánh Ngọc tưởng rằng anh ta thực sự sẽ giết Chu Nhược Mai để tự cứu bản thân mình, cô ấy liền trở nên lo lắng và nói: "Anh trai, anh không thể làm như vậy được! Nếu anh dám giết chị Nhược Mai, em sẽ chết ngay lập tức cho anh xem! "
“Bốp!” Một tên mặc đồ đen thấy Triệu Khánh Ngọc ngăn cản Triệu Đình Tuy, lập tức tát vào mặt cô ấy, sau đó hét lên: “Câm miệng cho tôi!
Nửa mặt bên của Triệu Khánh Ngọc lập tức hằn rõ dấu năm ngón tay, khóe miệng cô ấy chảy máu.
Thấy em gái mình bị đánh, Triệu Đình Tuy vừa vô cùng đau lòng vừa cực kỳ tức giận.
Anh ta vừa định nhân cơ hội này lao lên, mạnh tay cứu em gái.
Nhưng người đàn ông mặc đồ đen liền chĩa súng vào anh ta, quát lớn: "Không được nhúc nhích! Mặc dù khả năng của anh không tồi, nhưng liệu anh có thể nhanh hơn viên đạn này được sao?"
Ngoài ra, những người mặc đồ đen lúc này vẫn chĩa thẳng súng về phía Triệu Khánh Ngọc, không hề lơ là cảnh giác.
Triệu Đình Tuy liền không dám manh động.
"Bây giờ trước mặt anh chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là bắt cóc Chu Nhược Mai, giết chết cô ta, hoặc nhìn em gái anh bị chúng tôi giết."
“Anh ơi, anh không được giết chị Nhược Mai, chị Nhược Mai là ân nhân của chúng ta, hãy để em chết đi!” Tuy bị tát nhưng Triệu Khánh Ngọc vẫn liều chết, không sợ bất cứ điều gì.
“Em gái, đừng lo lắng, anh sẽ không giết chị Nhược Mai, nhưng anh cũng sẽ không để em chết đâu!” Triệu Đình Tuy nói.
“Theo những gì anh vừa nói thì anh thật sự không định giết Chu Nhược Mai sao?” Người đứng đầu đám người mặc đồ đen hỏi.
"Tôi đã nói rồi nếu tôi giết Chu Nhược Mai, tôi cũng sẽ bị vệ sĩ của cô ấy giết chết.
Tôi không muốn chết." Triệu Đình Tuy nói.
“Vậy anh phải nghĩ cách tách vệ sĩ của cô ta ra rồi lừa cô ta đến đây một mình!” Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
"Triệu Đình Tuy tôi không thể làm những chuyện phản bội ân nhân, phản bội đất nước được." Triệu Đình Tuy nói.
“Anh rất có khí phách, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để cho em gái anh chết một cách thoải mái đâu.” Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào chứ?” Triệu Đình Tuy đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
"Em gái anh xinh đẹp như vậy, bắn chết cô ta thật đúng là phung phí của giời.
Chúng tôi sẽ thay phiên nhau chơi đùa với cô ấy trước mặt anh rồi mới giết chết." Người đứng đầu đám người mặc đồ đen nói.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả đám người mặc đồ đen đều nở nụ cười dữ tợn, như đám sói hoang, lộ rõ bộ mặt hung dữ.
Khi Triệu Khánh Ngọc nghe thấy những lời đó, cô ấy sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp nhất thời trở nên hốt hoảng, sợ hãi.
Cô không sợ chết, cô chỉ sợ trước khi chết cô bị làm nhục, mà còn với nhiều người như vậy!
Triệu Đình Tuy nghe được mấy lời đó của đám người áo đen thì vô cùng tức giận, không ngờ những đặc công của Liệt Ưng Quốc này lại bỉ ổi và vô liêm sỉ đến thế, đúng là vô nhân đạo và tàn nhẫn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...