Long Uy Chiến Thần


Đêm nay ánh trăng như nước, ánh sáng chiếu vào trong khu rừng rậm, giống như được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng.
Đến rừng cây, Lê Uy Long nhìn thấy trên mặt đất bị nổ thành một cái hố to, xung quanh có rất nhiều cây bị đổ gãy, anh hỏi: “Tối qua Hà Ngọc Lan ném bom ở đây đúng không?”
"Đúng vậy.

Tối qua quả thật là quá mạo hiểm.

Kẻ địch đặt bom hẹn giờ ở dưới giường của em, nếu không phải Hà Ngọc Lan kịp thời xuất hiện thì không những biệt thự bị san bằng mà cả Thiên Thành và những lính người thuộc đội đặc nhiệm, hộ vệ đều sẽ chết hết.” Chu Nhược Mai nhớ lại chuyện tối qua mà không khỏi kiếp sợ.
"Hà Ngọc Lan là nữ đội trưởng đội đặc nhiệm, quả nhiên không phải là hư danh!" Lê Uy Long nói.
"Vâng, nghe nói cô ấy phát hiện ra quả bom hẹn giờ thì cách thời gian phát nổ chỉ còn đúng mười giây.

Cô ấy có thể trong tình trạng không đủ mười giây đó ôm lấy trái bom ném ra ngoài cửa sổ, chạy đến tận trong rừng nút để ném đi.

Thật sự không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.” Chu Nhược Mai tự tận sâu trong đáy lòng nể phục Hà Ngọc Lan.
"Được rồi, chúng ta không nói về cô ấy nữa, bây giờ bắt đầu luyện kiếm thôi!" Lê Uy Long cũng không muốn ở trước mặt vợ mình có quá nhiều khen ngợi về Hà Ngọc Lan, vì sợ cô sẽ ghen.

"Chẳng phải lúc nãy anh đã luyện được chiêu nhất kiếm xuyên tâm rồi sao? Thử một chút sức mạnh của chiêu này đi!" Chu Nhược Mai nói.
"Thử như thế nào?” Lê Uy Long hỏi.
"Anh xem cái cây to kia là kẻ địch, dùng chiêu nhất kiếm xuyên tâm đó xem xem có thể chém cái cây đó sâu bao nhiêu.” Chu Nhược Mai chỉ vào một thân cây to kệch cách đó không xa.
"Được!" Lê Uy Long nói xong thì cầm thanh kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu lên sau đó tung ra chiêu nhất kiếm xuyên tâm trong cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”, đâm thẳng vào thân cây to kệch đó.
Trong phút chốc, một đường kiếm được xuất ra, như một đường cầu vồng liền nhau, bay thẳng tới phía thân cây.
Kiếm chưa tới nhưng kiếm khí đã xuyên qua thân cây.
Kiếm khí thẳng thừng xuyên thủng thân cây.
Ở giữa thân cây xuất hiện một cái lỗ.
Nhìn thấy tình hình này Chu Nhược Mai trợn mắt há mồm.
Còn Lê Uy Long thì vừa mừng vừa lo sợ.
Không ngờ chiêu thứ nhất của cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” lại có uy lực lớn như vậy, kiếm khí có thể trực tiếp làm thủng cả một thân cây.
"Lợi hại quá rồi, kiếm khí có thể làm thủng cả thân cây, nếu đổi lại là người thì khó mà sống sót.” Chu Nhược Mai hưng phấn nói.
"Chính xác! Không ngờ chiêu thứ nhất của cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” lại có uy lực kinh khủng như vậy, nếu luyện thành công nhưng tuyệt chiêu phía sau, há chẳng phải uy lực càng lớn mạnh sao?” Lê Uy Long cũng hưng phấn nói.
"Đương nhiên rồi, những tuyệt chiêu về sau càng phức tạp hơn, độ khó cũng tăng dần, nên uy lực chắc chắn sẽ càng lớn mạnh.” Chu Nhược Mai nói.

"Đúng vậy, cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” vừa xuất ra ai có thể tranh đứng đầu đây? Anh phải nhanh chóng luyện thật tốt cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” này mới được!" Lê Uy Long bây giờ mới biết cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” có một tác dụng rất lớn đối với mình.
"Đợi chút, em đột nhiên cảm thấy buồn đi vệ sinh, anh ở đây giúp em coi chừng, em đi nhanh rồi về.” Chu Nhược Mai đột nhiên ngại ngùng nói.
"Bà xã, không phải là em bị uy lực của chiêu kiếm ban nãy dọa sợ đến mức buồn đi vệ sinh đấy chứ?” Lê Uy Long hỏi.
Chu Nhược Mai thật sự muốn bịt mồm của Lê Uy Long lại, biết thôi là được rồi cần gì phải bô bô cái mồm ra thế.
Nhưng cô không muốn thừa nhận rằng mình bị dọa sợ đến mức muốn đi vệ sinh!
"Đùa gì thế? Sao em có thể bị dọa sợ được chứ? Nửa đêm em đi ra ngoài với anh, nên phải giải quyết một chút, có gì mà kinh ngạc thế hả?” Chu Nhược Mai có hơi tức giận nói.
"Được rồi, vậy em đi nhanh đi!" Lê Uy Long cũng không thể khẳng định được là Chu Nhược Mai rốt cuộc có phải là bị dọa sợ không, nên anh không trêu cô nữa.
Có những lúc hưng phấn quá độ sẽ dẫn đến việc muốn đi vệ sinh, hoặc là do lúc nãy Chu Nhược Mai nhìn thấy uy lực của nhất kiếm đó nên đã quá phấn khích mới dẫn đến việc mắc tiểu?
"Anh ở yên đây ngoan ngoãn coi chừng cho em, không được nhìn trộm đâu đấy, biết chưa?” Mặc dù Chu Nhược Mai với Lê Uy Long đã là vợ chồng, cũng đã từng nhìn qua thân thể của nhau, nhưng cô vẫn không muốn bị Lê Uy Long nhìn thấy bản thân đang đi vệ sinh, nên trước khi đi phải nhắc nhở một chút.
"Anh biết rồi, em yên tâm đi.

Em không cho anh xem, anh tuyệt đối sẽ không xem, trừ phi là em chủ động để anh xem." Lê Uy Long nói.
Mặc dù anh với Chu Nhược Mai đã là vợ chồng cưới nhau ba năm rồi, nhưng cái chuyện bỉ ổi nhìn trộm vợ đi tiểu, anh là một Hổ Soái Vệ Quốc, tuyệt đối sẽ không làm.

"Anh mơ ngủ đi, em sẽ chủ động để anh xem chắc? Không có cửa đâu! Nghĩ cũng đừng nghĩ đến!" Chu Nhược Mai vừa tức vừa chạy đến một chỗ xa xa, quả thật là cô không nhịn nổi nữa rồi.

Lê Uy Long không dám lơ là, đứng yên ở vị trí cũ đề cao cảnh giác canh phòng cho Chu Nhược Mai.
Bởi vì anh biết, mỗi lần Chu Nhược Mai đi tiểu đều sẽ có chuyện xảy ra, lần trước ở trong phòng bảo tàng, một vũng nước tiểu của cô đã khiến cho thanh kiếm Tiểu Tính Vũ Lâu bay ra khỏi đá, lần này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Lúc này Lê Uy Long nghe thấy âm thanh của tiếng nước tiểu truyền đến từ trong bụi cỏ, không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
Hổ Soái cũng là người bình thường, không thể cái gì cũng không có được.
Nhưng mà phép lịch sự tối thiểu anh cũng hiểu, cho dù là vợ mình thì anh cũng sẽ tuyệt đối không nhìn.
"Aaa.
Mà đúng vào lúc ấy trong bụi cỏ truyền đến tiếng thét của Chu Nhược Mai.
Lê Uy Long giật mình, vội vã quay người thì nhìn thấy Chu Nhược Mai đang kéo cao quần lên, dáng vẻ hoảng hốt chạy từ trong bụi cỏ ra ngoài.
"Bà xã, có chuyện gì thế?" Lê Uy Long vừa chạy đến vừa hỏi.
"Rắn, có rắn, em bị rắn cắn rồi." Chu Nhược Mai sợ hãi nói.
Trong lòng cô đau xót vô cùng, sao bản thân có thể đen đủi vậy chứ, đi tiểu cũng bị rắn cắn.
Lê Uy Long biết được Chu Nhược Mai bị rắn cắn thì sững người, vội vàng chạy đến bụi cỏ nơi Chu Nhược Mai đi tiểu để xem xem là loại rắn gì.
Nếu là rắn độc thì phải nhanh chóng xử lý, sau đó mời Lạc Bảo Thông đến chữa trị cho cô.
Lúc Lê Uy Long chạy đến chỗ bụi cỏ thì trông thấy một con rắn thông thường đang chui ở trong đó.

Anh biết loại rắn này không hề có độc, thế là yên tâm hẳn.
Thế là anh từ trong bụi cỏ đi ra ngoài.
"Không sao, con rắn cắn em không có độc!" Lê Uy Long nhìn Chu Nhược Mai bị dọa đến mức mặt mày tái mét nên vội vã an ủi.
"Anh nói không có độc là không có độc sao, sao anh biết được con rắn đó không có độc chứ?" Chu Nhược Mai đương nhiên không thể dễ dàng tin lời của Lê Uy Long.
"Anh biết loại rắn này, đây không phải rắn độc." Lê Uy Long giải thích, anh đã thân chinh trăm trận, kinh nghiệm hiểu biết về rừng núi rất phong phú, đương nhiên có thể phân rõ được nào là rắn độc nào là rắn không độc.
"Nhỡ anh nhìn nhầm, đó là rắn độc thì sao?" Chu Nhược Mai nói.
"Nếu em không tin anh thì để Lạc Bảo Thông kiểm tra cho em đi!" Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai không tin mình thì chỉ còn cách để bác sĩ Lạc Bảo Thông đến giải thích mà thôi.
"Lạc Bảo Thông là bác sĩ nam, em không muốn để cho người đàn ông khác ngoài anh xem đâu." Chu Nhược Mai nói.
"Vậy phải làm sao?" Lê Uy Long hỏi.
"Còn làm sao được chứ? Chỉ có thể để anh xem giúp em thôi, thuận tiện giúp em hút nọc độc ra." Chu Nhược Mai đáp.
"Thôi được, vậy em bị rắn cắn vào đâu?" Lê Uy Long hỏi.
Chu Nhược Mai đỏ mặt nói: "Em bị cắn vào mông."
Lê Uy Long không ngờ Chu Nhược Mai lại bị rắn cắn trúng bộ phận nhạy cảm như vậy, anh nói: "Bà xã, cái câu nói không được nhìn đó…Hay là thôi vậy, con rắn đó thật sự không phải rắn độc đâu."
"Bảo anh xem cho em mà sao anh lề mề thế, em còn cần ông xã như anh làm cái gì?" Chu Nhược Mai nổi đóa.
"Nhưng mà, lúc nãy em nói rồi đấy, sẽ không chủ động để anh xem mà." Lê Uy Long nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui