Không một ai ngờ được rằng Lê Uy Long lại là tướng năm sao.
Bởi vì Lê Uy Long từng được mệnh danh là thằng con rể vô dụng nhất Quốc Hòa, so với tướng năm sao thì rõ ràng không xứng.
Con rể vô dụng và tướng năm sao, hai thân phận này khác nhau một trời một vực, phân chia thành hai mặt đối lập, thực sự mâu thuẫn!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tuyệt đối sẽ không có ai tin, một thằng con rể vô dụng lại là tướng năm sao khí thế rung chuyển trời đất của Quốc Hòa.
Ngô Tường Ninh, Triệu Đình Tuy, Triệu Khánh Ngọc, Tô Thanh Mỹ, Lâm Khánh Hoa và nhân viên của Tập đoàn DG trông thấy Lê Uy Long là tướng năm sao thì cũng bị chấn động đến đỉnh điểm.
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được chồng của chủ tịch Tập đoàn DG lại là tướng năm sao.
Mặc dù Ngô Tường Ninh biết Lê Uy Long là chủ tịch thật sự đứng phía sau của Tập đoàn DG, nhưng lại không ngờ được rằng anh lại chính là tướng năm sao.
Tô Thanh Mỹ nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu thầm là tướng năm sao thì cũng không biết phải miêu tả tâm trạng của mình hiện tại như thế nào nữa.
Lâm Khánh Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ tới con trai ân nhân cứu mạng mình Dương Văn Đoàn lại là tướng năm sao, chẳng trách lúc đó lại có thể tổ chức một lễ truy điệu long trọng như vậy.
Ánh Hạ cũng rất chấn động, ngày trước lúc còn ở thung lũng Ngạc Na, nhìn thấy một binh đoàn Hổ Soái tới cứu Lê Uy Long thì cô ấy đã nảy sinh nghi ngờ với thân phận của Lê Uy Long, cảm thấy anh chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường, nhưng cũng không ngờ được rằng anh lại chính là tướng năm sao!
Cô là công an, năng lực trinh thám tương đối mạnh, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi, tại sao dạo gần đây bản thân luôn được cấp trên ra lệnh không được nhúng tay quá sâu vào những vụ án mạng kia, chỉ cần phụ trách thu thập xác chết là được.
Hóa ra, tất cả đều do tướng năm sao Lê Uy Long đứng đằng sau thao túng.
Bởi vì những kẻ địch đã chết đó đều có liên quan đến Lê Uy Long và cô vợ Chu Nhược Mai của anh.
Những kẻ địch đó không phải là muốn giết Lê Uy Long thì chính là muốn giết Chu Nhược Mai, như vậy mà bọn họ không chết mới là lạ!
Bởi vì chiến tranh đã bùng nổ, hôm nay trường học cũng nghỉ dạy, Lê Dung cũng ở trong đám đông, Lạc Bảo Thông ở bên cạnh cô ấy.
Khi Lê Dung nhìn thấy Lê Uy Long bước xuống khỏi chiếc xe Jeep thì cô ấy cũng hết sức kinh động.
Vì không ngờ rằng học sinh của mình lại là tướng năm sao.
Cô ấy không dám tin vào mắt mình, vội hỏi Lạc Bảo Thông: “Người đó thật sự là Lê Uy Long sao?”
"Đúng vậy, là học sinh của em đấy!" Lạc Bảo Thông nói.
"Trời đất ơi! Lê Uy Long chính là tướng năm sao ư?” Lê Dung lại hỏi.
"Đúng, anh ấy chính là tướng năm sao duy nhất của Đại Long.” Lạc Bảo Thông đáp.
"Vậy sao lúc trước cậu ấy không nói với em?” Lê Dung hỏi.
"Bởi vì anh ấy sợ sẽ dọa em chết khiếp.” Lạc Bảo Thông nói.
Lê Dung cũng không biết phải miêu tả cảm xúc của mình lúc này ra sao, bản thân vậy mà lại có một học sinh là tướng năm sao, mà bản thân thì chẳng hay biết gì, chẳng trách lần này khôi phục lại vị trí giáo sư lại thuận lợi như vậy!
Mấy vị lão làng trong giới chính trị của Quốc Hòa khi biết Lê Uy Long là tướng năm sao thì cũng cực kỳ sang chấn.
Bọn họ đều không ngờ rằng dưới sự cai quản của bản thân lại có một vị tướng năm sao ẩn nấp khéo léo như vậy.
Có một số vị lão làng biết Lê Uy Long là tổng chỉ huy của đoàn giám sát, nhưng lại không hề biết anh là tướng năm sao.
Để một vị tướng năm sao tới làm tổng chỉ huy đoàn giám sát sự thật là không biết coi trọng nhân tài!
Biết được thân phận thật sự của tổng chi huy đoàn giám sát là tướng năm sao thì những vị lão làng kia đều đổ mồ hôi hột.
Lúc này Lê Uy Long đã hoàn toàn bước ra khỏi xe, đứng thẳng người.
Vũ Hải, Lê Lương Quân và toàn bộ tướng sĩ nghiêm trang cúi chào Lê Uy Long.
Một khí thế hung mạnh khiến cho tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Một khoảng yên tĩnh không ai dám lên tiếng.
Nhìn thấy cảnh tượng này Chu Nhược Mai khẳng định trăm phần trăm Lê Uy Long chính là Hổ Soái Vệ Quốc.
Nếu không, ai dám khiến cho Vũ Hải phải cúi đầu hành lễ cơ chứ?
"Vũ Hân, cậu nhìn xem Lê Uy Long oai phong chưa kìa!" Nguyễn Tú Hằng kích động nói.
"Tớ nhìn thấy rồi.” Chu Nhược Mai cũng hưng phấn không kém mà mặt ửng hồng hết cả lên.
"Không ngờ anh ấy lại là tướng năm sao, tớ mà có một người chồng như thế thì lúc mơ ngủ cũng sẽ cười rách cả miệng ra ấy!" Dáng vẻ mê trai của Nguyễn Tú Hằng lại bắt đầu.
"Anh ấy dám lừa tớ nhiều năm như thế, đợi anh ấy về nhà sẽ biết tay tớ!" Chu Nhược Mai nhất thời có nhiều cảm xúc đan xen, không biết phải nói gì cả.
"Nhược Mai, không lẽ cậu định bắt anh ấy quỳ gối trên vỏ sầu riêng à?” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc hỏi.
"Anh ấy dù sao cũng là tướng năm sao, sao tớ dám để anh ấy quỳ gối trên vỏ sầu riêng được.” Chu Nhược Mai nói.
"Anh ấy lừa cậu lâu như vậy, cậu định trừng phạt như thế nào?” Nguyễn Vũ Hằng hiếu kỳ hỏi.
"Bây giờ tớ vẫn chưa nghĩ ra, đợi anh ấy về nhà rồi nói.” Thật ra Chu Nhược Mai đã nghĩ xong xuôi rồi, đó chính là mỗi ngày đều khiến cho Lê Uy Long không thể rời khỏi giường, nhưng mà, lời như vậy cô không có mặt mũi nào nói ra trước đám đông.
Khắp hiện trường là cảnh tượng tĩnh lặng, không một tiếng động, lời nói của Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng không lớn nhưng lại lọt hết vào trong tai của Lê Uy Long.
Sau khi tiếp nhận xong màn kính chào của toàn thể tướng sĩ xong, Lê Uy Long quay đầu đi đến vị trí của Chu Nhược Mai.
Mặc dù vị trí mà Chu Nhược Mai đứng có rất nhiều người, nhưng Chu Nhược Mai là người phụ nữ đẹp nhất của Quốc Hòa, là hạc đứng trong bầy gà, xuất chúng hơn người, cộng thêm ánh mắt như tia lửa của Lê Uy Long, rất nhạy bén, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay Chu Nhược Mai đứng ở đâu.
Chu Nhược Mai vẫn đứng nhìn Lê Uy Long một cách ngây ngốc, không ngờ anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình.
Bốn mắt nhìn nhau, có một loại cảm giác như hai dòng điện liên thông lại, tóe ra một tia lửa trong không trung.
Lần đầu tiên Chu Nhược Mai cảm thấy ánh mắt của Lê Uy Long có sức hút đến như vậy, nhất thờ trong lòng cảm thấy rạo rực.
Đôi mắt như làn sóng thu của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai chạm vào nhau, cái nhìn phong tình khiến anh cũng có chút choáng váng.
Nhưng mà hiện giờ anh là tổng chỉ huy của hàng ngàn quân sĩ, không thể mất phương hướng chỉ vì cái chạm mắt với vợ của mình được, vội vàng thu lại tầm nhìn, sau đó từ từ bước về phía trước.
Anh biết mục đích lần này của mình, không phải là đến phóng điện với vợ của mình, mà là tới Quốc Hòa làm chỉ huy giám sát.
Ngay trước trận đại chiến, quân vụ bộn bề trăm việc, anh không có thời gian nói lời nào với Chu Nhược Mai, đi thẳng một mạch.
Vũ Hải, Lê Lương Quân và các tướng lĩnh trọng yếu nhanh chóng áp sát bên cạnh Lê Uy Long, đi về phía phòng ngự ở bờ biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...