"Thanh giả tự thanh, nhiệm vụ của chúng ta là giết giặc, phục vụ đất nước, lấy cái giá thấp nhất để giành được chiến thắng, sự hiểu lầm của dân chúng, căn bản không cần để tâm đến.
Đánh trận nếu cứ dựa vào ý dân mà đánh, đá chọi đá với quân địch, thế còn cần những người chỉ huy quân đội cao cấp như chúng ta làm gì?" Lê Uy Long nói.
"Lời tổng đốc nói phải, đợi chúng ta đánh bại những kẻ xâm lược, chân tướng tự nhiên sẽ rõ, trả lại thanh danh cho chúng ta." Trần Kiệt nói.
"Đúng vậy.
Đợi khi quân địch đến gần, ngoài trừ chiến cơ trên tàu chiến của chúng ta, chiến cơ trên đất liền cũng có thể rời khỏi sân bay, tiến về phía quân địch trên biển.
Chiến cơ của chúng ta sẽ gấp mấy lần của chúng.”Lê Uy Long nói.
"Phải, đợi kẻ địch đến gần, chiến tranh nhất định sẽ lan đến thành phố Đà Lạt và Bắc Giang, chúng ta có cần cho dân chúng di tản trước không?" Trần Kiệt hỏi.
"Ngay sau khi tàu chiến của chúng ta rút về, những người dân nhát gan đó không cần chúng ta sắp xếp cũng sẽ bị dọa sợ mà tự giác di tản khỏi Đà Lạt và Bắc Giang, không cần lo cho bọn họ.
Để phòng bất trắc, chúng ta phải xây dựng các tuyến phòng ngự vững chắc dọc theo bờ biển, được canh phòng cẩn mật, tuyệt đối không để quân địch đổ bộ vào.
”Lê Uy Long nói.
“Được, tôi sẽ thu xếp ngay.” Trần Kiệt nói.
"Còn nữa, mạng lưới tình báo mà chúng ta thiết lập ở nước ngoài cũng phải khởi động ngay.
Hể có tin tức gì trên chiến trường, chúng ta có thể nắm bắt được động tĩnh của quân địch ngay tức khắc.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng".
Lê Uy Long nói.
“Tôi hiểu rồi, chuyện này là tất nhiên.” Trần Kiệt nói.
“Tốt, vậy cứ làm theo phương án chúng ta vừa nói, trước tiên truyền lệnh xuống, bảo soái lĩnh Tạ Ngọc Hải cho tàu chiến của chúng ta rút về đi!” Lê Uy Long nói.
"Vâng!"
Trần Kiệt lập tức truyền lệnh xuống bảo Tạ Ngọc Hải cho rút lui hai tàu chiến của Long quốc từ tiền tuyến về, đồng thời chôn giấu một số vũ khí dưới biển.
Tạ Ngọc Hải nhận được lệnh lui binh, đương nhiên nghiêm túc chấp hành, lập tức ra lệnh rút quân.
Do các nước tham chiến cam kết không được sử dụng vũ khí có tính sát thương quy mô lớn, và tên lửa tầm xa, những người dân trốn ở hầm trú ẩn sau khi biết được tin này không còn lo sợ bị tên lửa tấn công nữa.
Thế là, bọn họ lần lượt đi ra khỏi hầm trú ẩn.
Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm, Ngô Vy và tất cả các nhân viên của tập đoàn Galaxy cũng lần lượt ra khỏi hầm trú ẩn.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và những người khác đã theo sát Chu Nhược Mai và bảo vệ họ.
Người dân thành phố đều đổ xô ra ngoài, điều này ngay lập tức gây ra hỗn loạn.
Lúc này, một toán quân lớn vẫn còn đóng giữ ở thành phố Đà Lạt và nhiều loại vũ khí và thiết bị mới như xe tăng, súng phòng không và xe bọc thép, đang hành quân sôi nổi.
Mặc dù lần trước Lê Uy Long và Chu Nhược Mai kết hôn có không ít người dân từng nhìn thấy xe tăng, xe bọc thép.
Nhưng lúc đó chỉ có tám xe tăng và tám xe bọc thép được điều động, hoàn toàn không thể so sánh với đội hình hiện tại.
Còn giờ đây trên chiến trường, những loại vũ khí tân tiến này gần như là bạt ngàn vô tận!
Người dân chưa bao giờ thấy một cảnh tượng hoành tráng như vậy trước đây, họ sợ hãi trốn tránh và dừng lại để chờ xem.
“Dư Hân, đội hình này hoành tráng như thế, xem ra thật sự đánh một trận lớn rồi!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Đúng vậy, không biết Lê Uy Long có nằm trong đội hình này không?” Chu Nhược Mai nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...