“Tập trung người, lập tức đến bến đò, bắt lấy tàu giặc, giải cứu những phụ nữ bị bắt!” Ánh Hạ lập tức hạ lệnh.
Sau khi Ánh Hạ hạ lệnh, người của hộ pháp hội nhanh chóng tập trung, trang bị đủ vũ khí.
Ánh Hạ dẫn đầu đoàn người chạy tới bến đò, biết được tàu của nước Liệp Ưng đã xuất phát được một tiếng rồi.
“Hội trưởng, tàu của chúng đã lên đường được một tiếng rồi, làm thế nào đây?” Một thuộc hạ nói.
“Lập tức chuẩn bị tàu để đuổi theo, bắt buộc phải đuổi theo được chúng, giải cứu những phụ nữ đã bị bắt!” Ánh Hạ lập tức hạ lệnh.
“Vâng!” Thuộc hạ nhận lệnh, bắt đầu điều động tàu nhỏ.
Tàu nhỏ đã được chuẩn bị xong, Ánh Hạ liền để tất cả đoàn người lên thuyền, toàn lực truy bắt.
Cô cũng lên thuyền, tự mình dẫn đội.
Căn cứ miêu tả của người đàn ông và phụ nữ nọ, chiếc thuyền của bọn buôn người đã trang bị đủ vũ khí, Ánh Hạ buộc phải chuẩn bị binh lực kĩ càng, mới có cơ hội cứu những người phụ nữ bị bắt trên con tàu đó.
Khoảng mười chiếc tàu nhỏ đạp sóng phi đi, hướng theo chiều đi của chiếc tàu đi tới Liệp Ưng.
Vì chiếc tàu đó đã rời đi được một tiếng, đoàn người của Ánh Hạ đã đuổi theo rất lâu mà vẫn chưa thấy tung tích chiếc thuyền đó đâu.
Lại đuổi theo hơn nửa tiếng nữa, một hộ pháp đi cùng thuyền với Ánh Hạ nói: “Hội trưởng, một trăm hải lý phía trước là tới vùng biển quốc tế rồi.
”
“Vùng biển quốc tế thì sao, sợ cái gì? Vùng biển quốc tế thì cũng có phải không vào được đâu?” Ánh Hạ nói.
“Nhưng hôm nay là ngày diễn tập trên biển của Liệp Ưng với Cự Hùng, nếu chúng ta tiếp tục đuổi theo thì có khi nào sẽ xông vào hải vực diễn tập rồi bị ngộ thương không?” Hộ pháp nọ nói.
“Hôm nay Long quốc chúng ta cũng diễn tập ở hải vực phía Nam, nếu như tàu chiến của Liệp Ưng và Cự Hùng dám khai hoả với chúng ta, tàu chiến của Long quốc của chúng ta cũng sẽ không để yên đâu, hải quân Long quốc nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.
Có các tàu chiến của Long quốc ở đó làm hậu thuẫn cho chúng ta thì sao phải sợ họ?” Ánh Hạ nói.
“Liệp Ưng và Cự Hùng đã muốn tìm lí do để khai chiến với nước ta từ lâu rồi, bây giờ quân Đại Long của chúng ta cũng tiến hành diễn tập quy mô lớn cùng ngày với họ đã như cung ở trong nỏ, chỉ cần chút sơ suất thôi cũng dẫn tới đại chiến, nếu chúng ta xông vào khu vực diễn tập, rất có khả năng sẽ trở thành nhân tố gây ra chiến tranh!” Hộ pháp nọ nói.
“Sao cậu nói thừa lắm thế, nếu cậu sợ thì tự về trước đi!” Ánh Hạ hơi phiền, nói.
“Hội trưởng, cô hiểu nhầm rồi.
Không phải tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy nếu vì cứu một đoàn người bị bắt có mà dẫn tới chiến tranh hai nước, sinh linh đồ thán thì có đáng không?” Hộ pháp kia nói.
Chức trách của chúng ta là toàn lực bảo vệ các công dân của Long quốc, nếu đến công dân của bản thân mà cũng không cứu nổi thì còn cần tới hộ pháp chúng ta làm gì? Còn về việc có khai chiến hay không thì là chuyện của quân đội, chúng ta không quan tâm được nhiều thế, hiểu không?” Ánh Hạ nói.
“Tôi hiểu rồi.
” Hộ pháp kia nói.
“Cậu hiểu là tốt, bây giờ điều chúng ta cần làm là không tiếc giá nào để cứu những người phụ nữ bị bắt cóc đó.
Một khi họ vào tới nước Liệp Ưng thì sẽ bị giày vò một cách nặng nề, sống không bằng chết.
” Ánh Hạ nói.
Đúng lúc này, trên mặt biển phía trước, cuối cùng cũng thấy một chiếc tàu lớn!
Ánh Hạ cầm kính viễn vọng quan sát, phát hiện trên chiếc tàu lớn ở phía trước đó là của nước Liệp Ưng, sau đó lập tức hạ lệnh: “Mau truy đuổi! Chiếc thuyền ở phía trước chính là thuyển của bọn chúng!”
Các hộ pháp lập tức bắt đầu tăng tốc, liều mạng đuổi theo chiếc tàu lớn của Liệp Ưng ở phía trước.
Lúc này, gần vùng biển quốc tế.
Tàu chiến của các nước Liệp Ưng, Cự Hùng và Long quốc đang đối mặt với nhau, không ai chịu bắt đầu diễn tập trước tiên.
Vì cự li gần thế này, một khi diễn tập trước, rất có thể pháo sẽ rơi vào tàu của đối phương.
Ai cũng không muốn nhận cái tội danh nổ pháo trước, vì thế tàu của ba nước cứ thế giằng co, nhăm nhe hành động.
Diễn binh trên biển trong dự tính bỗng trở thành khoe vũ khí.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn của Liệp Ưng xông vào hải vực này, khoảng mười chiếc tàu của Long quốc đang đuổi theo đằng sau!
“Báo cáo! Trưởng quan Hoa, một chiếc thuyền lớn của Liệp Ưng xông vào khu vực diễn tập, đằng sau có tàu nhỏ của Long quốc chúng ta đuổi theo, chúng tôi nên làm thế nào, xin được chỉ thị!” một phó tướng chạy tới, nói với Tạ Ngọc Hải.
“Tàu nhỏ của chúng ta đuổi theo tàu của Liệp Ưng làm gì?” Tạ Ngọc Hải nói.
“Tình hình chưa rõ.
” Phó tướng nói.
Tạ Ngọc Hải cầm kính viễn vọng, nhìn về đằng xa, quả nhiên thấy ở vùng biển không xa có một chiếc tàu lớn của Liệp Ưng đang lái về phía Công Hải, tầm mười chiếc tàu nhỏ của long quốc đang đuổi sát đằng sau.
Đồng thời, họ cũng nhìn thấy hội trưởng hội hộ pháp – Ánh Hạ cũng ở trên một chiếc tàu nhỏ!
“Không còn nghi ngờ gì! Chắc chắn chiếc tàu của Liệp Ưng kia có vấn đề! Nếu không.
Người của hội hộ pháp sẽ không đuổi tới tận đây! Hội trưởng Ánh Hạ tự mình đuổi tới, chắc chắn chiếc tàu của Liệp Ưng kia đã phạm tội!” Tạ Ngọc Hải nói.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Phó tướng hỏi.
“Mau chóng liên lạc với hội trưởng Ánh Hạ, hỏi xem rốt cuộc là thế nào?” Tạ Ngọc Hải muốn tìm hiểu tình hình rồi mới quyết định, bởi vì bây giờ tàu chiến của Liệp Ưng cũng ở gần đây, nếu như tự ý hành động thì chắc chắn sẽ dẫn tới xung đột hai nước.
Bây giờ vốn đã đang ở thế giằng co, tên đã trong nỏ, chỉ có một chút vụn lửa thôi cũng có thể dẫn tới đại chiến bùng nổ.
“Vâng!” Phó tướng lập tức truyền lệnh xuống dưới, phái người liên lạc với Ánh Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...