Thấy thế, Nguyễn Tú Cẩm lập tức thực hiện một cú nhảy xa.
Tuy nhiên một cảnh tượng bất ngờ lại xảy ra.
Khi Nguyễn Tú Cẩm vừa bắt đầu nhảy, Hà Ngọc Lan đã nhanh chóng lao về phía cô tựa như một cơn gió.
Khi quả bóng trong tay cô vừa mới bay ra, Hà Ngọc Lan đã nhảy lên thật cao rồi chắn bóng.
Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai đều ngạc nhiên và hoảng sợ, sắc mặt đều thay đổi.
Hai người đều không ngờ là sức bật của Hà Ngọc Lan lại mạnh mẽ như thế, hai người cách xa như vậy mà cô ấy vẫn có thể lập tức chạy tới chắn bóng!
Bóng vẫn chưa ra khỏi biên, sau khi cướp bóng, Hà Ngọc Lan nhanh chóng dẫn bóng trở về, sau đó lại bắt đầu tấn công.
Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức bắt đầu phòng thủ.
Nhưng mà tốc độ của Hà Ngọc Lan quá nhanh, trong khi Nguyễn Tú Cẩm và Chu Nhược Mai còn chưa kịp đứng vững, cô ấy đã dứt khoát lóe qua bên người Chu Nhược Mai rồi vọt về phía trước.
Chu Nhược Mai cũng cảm thấy hơi buồn bực, tại sao mỗi lần Hà Ngọc Lan đều chọn cô làm điểm đột phá vậy? Có phải Hà Ngọc Lan cũng cảm thấy dễ ức hiếp Chu Nhược Mai cô không?
Sau khi Hà Ngọc Lan đột phá hàng phòng thủ, cô ấy lại mạnh mẽ úp rổ.
Thật ra cô ấy cũng không muốn úp rổ nhiều lần như vậy đâu, nhưng mà cô ấy cũng không còn cách nào khác, bởi vì cô ấy chỉ có thể dùng một cánh tay, nếu như ném rổ bằng một tay thì độ khóc quá lớn, xác suất trúng mục tiêu hạ xuống rất nhiều, chỉ có úp rổ mới có thể chắc chắn chín mươi phần trăm.
Bóng lại vào rổ một lần nữa mà không hề bất ngờ một chút nào.
Tỷ số biến thành ba : bốn
Tiếp theo, Chu Nhược Mai chỉ có thể tiếp tục chuyền bóng cho Nguyễn Tú Cẩm.
Vừa rồi, Nguyễn Tú Cẩm vừa bị Hà Ngọc Lan cướp bóng một lần, cũng bị dẫn bóng qua lưng và úp rổ một lần, bây giờ trong lòng Nguyễn Tú Cẩm đã bị ám ảnh luôn rồi.
Cô ấy đã từng là hậu vệ kiểm soát bóng tốt nhất trong trường quân đội, vậy mà bây giờ sau khi lấy được bóng, cô ấy chỉ có thể mờ mịt không biết làm sao.
Cô ấy muốn chuyền bóng cho Chu Nhược Mai, lại sợ bị Hà Ngọc Lan cướp bóng, muốn đích thân lại gần rồi ném rổ nhưng lại sợ bị chặn bóng.
Mà Hà Ngọc Lan chỉ tùy tiện đứng trong sân bóng, toàn thân thả lỏng giống như tràn đầy sơ hở, nhưng quá nhiều sơ hở lại chính là không có sơ hở nào, bởi vì đối phương không biết nên bắt lấy sơ hở nào làm điểm yếu có thể đột phá để tấn công.
Hơn nữa sức bộc phát của Hà Ngọc Lan quá mạnh mẽ, tốc dộ phản ứng lại quá nhanh, cô ấy hoàn toàn có thể đứng im và sẵn sàng đối phó với bất cứ tình huống nào.
"Chị Ngọc Vinh! Chị nhẹ tay một chút được không!" Nguyễn Tú Cẩm vừa dẫn bóng vừa nói.
Hà Ngọc Lan để để lại ám ảnh quá lớn trong lòng cô ấy, cô ấy thật sự hơi sợ Hà Ngọc Lan rồi.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ngược đã các cô thành chó, mới đó mà đã sợ sao?" Hà Ngọc Lan cười nói.
"Tú Hằng! Sao, sao cậu có thể khen ngợi người khác và hạ thấp khí thế của bản thân chứ? Bây giờ chúng ta vẫn dẫn trước một điểm, chúng ta đang chiếm cứ ưu thế, cậu nên bình tĩnh một chút, đừng mất tinh thần chứ! Nhớ năm nó, mỗi lần hai chị em chúng ta "Song kiếm hợp bích" là trăm trận trăm thắng, chúng ta đã từng sợ ai chứ?" Chu Nhược Mai nghe thấy Nguyễn Tú Cẩm đinh cầu xin Hà Ngọc Lan nương tay một chút, cô lập tức cổ vũ để cô ấy lấy lại tinh thần.
"Được thôi!" Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy Chu Nhược Mai nói vậy, lòng tin lại lập tức tăng lên.
Vì vậy cô ấy quyết định dẫn bóng đột phá qua người Hà Ngọc Lan.
Cô ấy dẫn bóng vọt đến trước mặt Hà Ngọc Lan, sau đó bắt đầu sử dụng kỹ thuật dẫn bóng tuyệt vời, thành thạo điêu luyện của mình, hết dẫn bóng qua giữa hai chân, lại đến dẫn bóng qua lưng, dự định liên tục chuyển động để Hà Ngọc Lan hoa cả mắt, sau đó mới chính thức ném bóng.
Nhưng mà Nguyễn Tú Cẩm tự cho là kỹ thuật dẫn bóng của mình đã đạt đến đỉnh cao, điêu luyện hơn người, nhưng ở trong mắt Hà Ngọc Lan, động tác của Nguyễn Tú Vinh chỉ là khoa tay múa chân như võ mèo cào, tuy lòe loẹt đẹp mắt nhưng thực tế chỉ có hoa không có quả, không có tác dụng thực tế.
Trong khi Nguyễn Tú Cẩm đang cố gắng thể hiện kỹ thuật dẫn bóng của mình, Hà Ngọc Lan lại tự như một con báo săn mồi, đột nhiên vọt lên cướp lấy quả bóng trong tay Nguyễn Tú Cẩm!
Sau đó Hà Ngọc Lan chạy ra góc ném ba điểm rồi lại thật nhanh trở lại và bắt đầu tấn công.
Nguyễn Tú Cẩm đã mở mịt sững sờ đứng im tại chỗ.
Mà ở Chu Nhược Mai đang đứng dưới rổ cũng ngạc nhiên và hoảng sợ thay đổi sắc mặt.
Lúc này Hà Ngọc Lan đã nhảy ba bước lấy đà và lao vọt tới dưới rổ rồi.
Khi Hà Ngọc Lan đang chuẩn bị úp rổ, Chu Nhược Mai đã kịp phản ứng, vội vàng bật lên thật cao, cố gắng ngăn cản Hà Ngọc Lan úp rổ.
Hà Ngọc Lan nhìn thấy Chu Nhược Mai mặc kệ tất cả để ngăn cản mình ghi điểm, bản thân cô ấy cũng lập tức ngạc nhiên và sợ hãi.
Nếu như cô ấy tiếp tục tiếp về phía trước và úp rổ, chắc chắn cô ấy sẽ đụng bay Chu Nhược Mai!
Nếu như cô ấy đụng bay cô vợ yêu bé bỏng của Hộ soái bảo vệ! Tình huống này thật sự không tốt rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...