Bởi vì những người ngồi đây đều biết rõ ý tứ của long chủ, chính là muốn dùng bản án để nói rõ chủ đích của nước mình.
Bất cứ ai muốn gây chiến với Long Quốc, kể cả là Lang Quốc đều phải bị lôi ra chém đầu!
Long chủ ra quyết định như vậy chính là quyết tâm không muốn ai động binh.
Lúc này, Uông Tiêu nói: "Long chủ, mạt tướng chỉ am hiểu chiến tranh trên đất liền, còn về chiến tranh ở ngoài biển thì không nắm rõ, thật sự không thích hợp để đảm nhiệm chức Tổng đốc của đợt diễn tập này, mong Long chủ chọn người tài khác!"
Long chủ biết những lời Uông Tiêu nói không phải không có đạo lý, bởi vì lúc trước Uông Tiêu trấn giữ ở phía Tây, mà ở phía Tây chỉ có chiến tranh trên đất liền, chưa từng xảy ra chiến tranh ở ngoài biển.
Vì thế, Long chủ liền hỏi: "Những người đang ngồi ở đây, không biết có ai nguyện ý đi giết giặc, đảm nhiệm chức vụ Tổng đốc dẫn quân chiến đấu trên biển hay không?"
"Long chủ, tôi vẫn luôn trấn thủ ở phía Bắc, cũng không có kinh nghiệm chiến tranh ở ngoài biển, e là không nhận nổi chức này!" Hộ soái trấn giữ phía Bắc, Trương Minh Lương nói.
"Ừm, phía Bắc của nước Việt Nam chúng ta trước giờ vẫn bị thế lực bên ngoài nhòm ngó như hổ rình mồi, hộ soái phải trấn giữ tại phía Bắc, phòng ngừa kẻ gian nhân cơ hội đánh lén." Long chủ nói.
"Long chủ, mạt tướng bất tài, nguyện tới phía Nam, đảm nhiệm chức Tổng đốc của cuộc diễn quân lần này!" Hộ soái trấn giữ phía Đông, Dương Tuấn Vũ lên tiếng.
"Hộ soái Dương Tuấn Vũ am hiểu chiến tranh ở ngoài biển, đúng là rất thích hợp để đảm nhiệm vai trò là tổng đốc trong cuộc chiến đấu lần này, nhưng nếu dời phía Đông tôi lo lắng những con giun quấy rối sẽ nhằm cơ hội này mà tấn công phía Đông.
Cho nên, hộ soái vẫn không thể nào rời khỏi phía Đông được!" Long chủ nói.
"Long chủ, Trung Nguyên không có chiến sự, mạt tướng nguyện đến phía Nam, đảm nhiệm chức vụ tổng đốc dẫn quân chinh chiến trên biển." Hộ soái Lưu Thiên Du nói.
"Lưu Thiên Du trấn giữ ở nội thành cùng những vùng lân cận khác, cả quốc gia Việt Nam đều nằm trên người hộ soái,chỉ cần hộ soái khẽ di chuyển sẽ ảnh hưởng đến an nguy của đất nước, vì thế không thể tùy tiện rời đi!" Long chủ nói.
Năm hộ soái, đã có đến bốn người không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Tổng đốc trong cuộc chiến đấu trên biển lần này, hiện tại chỉ còn hộ soái trấn giữ ở phía Nam, Trần Kiệt.
Trần Kiệt biết đến lượt bản thân mình phát biểu, liền nói: "Long chủ, mạt tướng tuy là hộ soái trấn giữ ở phía Nam, cũng am hiểu chiến tranh ở ngoài biển, nhưng uy danh không đủ, sức lực lại có hạn.
Mạt tướng cho rằng, vẫn là để hộ soái Uông Tiêu đảm nhận chức vụ tổng đốc này là thích hợp nhất."
"Hừm? Tại sao hộ soái Uông Tiêu lại cảm thấy bản thân không thích hợp cho việc đảm nhận chức vụ Tổng đốc trong lần chiến đấu này?" Long chủ hỏi.
"Bởi vì hộ soái Uông Tiêu là hộ soái đầu tiên của nước Việt Nam, công lao vô cùng to lớn, anh ấy chính là một trong năm hộ soái có uy danh cao nhất, nếu để anh ấy chỉ huy, chắc chắn quân địch sẽ sợ mất mật, không cần chiến mà cũng thắng!" Trần Kiệt nói.
"Nhưng nếu Lang Quốc thừa dịp Uông Tiêu rời khỏi phía Tây sang phía Nam mà chiến tranh ở ngoài biển, xâm chiếm phía Tây lần thứ hai thì phải làm sao bây giờ?" Long chủ hỏi.
"Ở phía Tây, lần trước Lang Quốc đã bị hộ soái Uông Tiêu đánh bại, hao tổn binh lính lên đến ba mươi nghìn quân lính, hiện tại bị thương rất nhiều, tạm thời không dám xâm lược phía Tây nữa.
Hơn thế, hiện tại hộ soái Uông Tiêu cũng đang ở phía Nam tĩnh dưỡng, Lang Quốc cũng không dám gây chiến với phía Tây.
Cho dù Lang Quốc có xâm lược phía Tây, với binh lực còn lại của bọn họ, phía Tây cũng không bị uy hiếp.
Phía Tây chỉ cần có hộ vệ cùng vài tướng nhỏ ở lại trấn giữ là quá đủ rồi." Trần Kiệt nói một hồi.
"Ừm, hộ vệ Trần Kiệt nói rất có lý.
Nhưng vấn đề chính là, hộ soái Uông Tiêu cũng không am hiểu về chiến tranh ở ngoài biển!" Long chủ nói.
"Hộ soái Uông Tiêu uy dang vang khắp nơi, am hiểu hay không am hiểu không phải là vấn đề trọng yếu, quan trọng là… danh tiếng của hộ soái Uông Tiêu.
Chỉ cần hộ soái Uông Tiêu nắm giữ ấn soái sẽ khiến địch bị dọa sợ hãi.
Mạt tướng nguyện đảm nhận nhiệm vụ phó tổng đốc trong lần chinh chiến này, toàn lực phò trợ hộ soái Uông Tiêu." Trần Kiệt nói.
"Được, hộ soái Uông Tiêu uy danh vang khắp nơi, để anh ấy đảm nhiệm chức vụ tổng đốc là thích hợp nhất."
"Đúng vậy, hộ soái trấn giữ tổ quốc, sẽ khiến binh không chiến cũng thắng!"
"Hiện tại phía Tây không có chiến tranh, hộ soái Uông Tiêu cũng vô cùng nhàn rỗi, đảm nhận chủ nhiệm Tổng đốc quả thực là lựa chọn đúng đắn!"
"Danh tiếng của hộ soái Uông Tiêu vang danh thiên hạ, là hộ soái giỏi nhất của Việt Nam, ngoài hộ soái Uông Tiêu thì không tìm ra người thứ hai nào phù hợp hơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...