Vốn dĩ Lưu Đạt Thông cũng ngại không muốn ở lại nhà Lê Hồng Ngọc ăn cơm, nhưng mà Lê Hồng Ngọc và bố mẹ cô ấy đều cố gắng hết sức mong mỏi anh ấy ở lại ăn một bữa cơm, để bày tỏ tấm lòng cảm ơn.
Lưu Đạt Thông khó từ chối được tấm lòng nhiệt tình, đành phải ở lại ăn cơm với bọn họ.
Lê Hùng Thanh và Hồng Liên cũng cực kỳ biết ơn Lưu Đạt Thông, vô cùng khen ngợi.
Lúc ăn cơm, Hồng Liên bắt đầu liên tục hỏi Lưu Đạt Thông đủ loại câu hỏi.
"Bác sĩ Lưu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Hồng Liên hỏi.
"Bác gái, năm nay cháu hai mươi chín tuổi." Lưu Đạt Thông trả lời đúng sự thật.
Tuy rằng Lưu Vĩnh Thiên là hộ soái bảo vệ, nhưng Lưu Đạt Thông còn lớn tuổi hơn cả Lê Vĩnh Thiên.
"Trùng hợp vậy sao! Lê Hồng Ngọc nhà tôi năm nay cũng hai mươi chín tuổi." Hồng Liên nói.
Gương mặt Lê Hồng Ngọc ửng đỏ, sao mẹ lại nói tuổi mình ra làm gì, chẳng lẽ bà ấy không biết tuổi tác của phụ nữ là điều bí mật sao?
"Thật sự không ngờ được, thế mà cháu lại cùng tuổi với cô giáo Lê Hồng Ngọc." Lưu Đạt Thông nói.
"Bác sĩ Lưu, tôi lại hỏi cậu thêm một câu nữa, hy vọng cậu bỏ qua cho." Hồng Liên nói.
"Không đâu ạ, bác gái có vấn đề gì cứ hỏi đi ạ." Lưu Đạt Thông nói.
"Được, vậy tôi hỏi thẳng, cậu đã kết hôn chưa?" Hồng Liên hỏi.
"Vẫn chưa ạ!" Lưu Đạt Thông cũng cảm thấy khó hiểu, bác gái hỏi câu này là có ý gì?
"Vậy cậu có bạn gái chưa?" Hồng Liên lại hỏi.
Cũng chưa ạ, cháu vẫn luôn ở trong quân đội làm công tác y tế, không có thời gian yêu đương hẹn hò." Lưu Đạt Thông nói.
"Thật trùng hợp, Lê Hồng Ngọc nhà chúng tôi cũng chưa kết hôn, đã là con gái lớn hai mươi chín tuổi rồi, ngay cả bạn trai cũng không có, thật sự là sốt ruột chết mất." Hồng Liên nói.
Bà ấy vừa dứt lời, gương mặt Lê Hồng Ngọc lập tức đỏ rực.
Đương nhiên cô ấy hiểu được mẹ mình có ý gì, đây là muốn làm mối cho mình và bác sĩ Lưu sao! Một chuyện không biết xấu hổ như vậy, sao có thể nói thẳng ra như vậy được chứ?
Nhưng mà, Lưu Đạt Thông cũng giống như Lê Vĩnh Thiên, đều là những người đàn ông thẳng như sắt thép, lúc này vẫn chưa hiểu Hồng Liên có ý gì, nói: "Cô giáo Lê Hồng Ngọc vừa có sắc vừa có tài, là một cô giáo xuất sắc tài đức vẹn toàn, sẽ có rất nhiều người theo đuổi, không lo không có đối tượng, bác gái đừng sốt ruột quá."
"Ôi..." Hồng Liên thở dài, nói: "Nào có được tốt đẹp như cậu nói, bây giờ con bé bị tước mất tư cách giáo viên rồi, ngay cả công việc cũng không còn."
"Bác gái đừng lo lắng, không đến mấy ngày sau, cô giáo Lê Hồng Ngọc nhất định sẽ được khôi phục chức vụ, quay về trường học làm cô giáo một lần nữa." Lưu Đạt Thông nói.
"Sao cậu biết được? Chẳng lẽ cậu còn có thể không cần đoán cũng biết, biết được chuyện trong tương lai sao?" Hồng Liên kinh ngạc hỏi.
"Cháu nào có thần kỳ như vậy, cháu chỉ có cảm giác, giáo viên xuất sắc như cô giáo Lê Hồng Ngọc, nhất định sẽ quay về bục giảng một lần nữa." Lưu Đạt Thông đương nhiên biết rõ, hộ soái bảo vệ Lê Vĩnh Thiên chắc chắn sẽ không để cho cô giáo của mình không có việc làm, Lê Hồng Ngọc khôi phục chức vụ, đó là chuyện sớm hay muộn thôi!
"Nếu Lê Hồng Ngọc thật sự khôi phục được chức vụ giáo viên, vậy thật sự quá tốt rồi.
Có điều, tôi cảm thấy khả năng này thấp lắm." Hồng Liên nói.
"Vậy thì bác cứ mở mắt chờ xem thôi." Lưu Đạt Thông nói.
"Không nói trước chuyện này.
Bác sĩ Lưu, tôi lại hỏi cậu thêm một câu nữa." Hồng Liên nói.
"Có vấn đề gì, bác gái cứ hỏi thẳng là được." Lưu Đạt Thông nói.
"Vậy, cậu cảm thấy Lê Hồng Ngọc nhà chúng tôi thế nào?" Hồng Liên hỏi.
Lê Hồng Ngọc thấy mẹ mình hỏi câu như vậy, gương mặt lập tức đỏ rực như ráng chiều.
Lưu Đạt Thông lập tức sững sờ, có điều vẫn không hiểu được Hồng Liên có ý gì, nói đúng sự thật: "Cô giáo Lê Hồng Ngọc rất tốt, con người vừa xinh đẹp lại hiếu thảo, là cô gái hiền lành điển hình cho mẹ hiền vợ đảm, nếu ai cưới được cô ấy, nhất định là may mắn đã tu luyện từ kiếp trước."
Nghe thấy Lưu Đạt Thông nói như vậy, trong lòng Lê Hồng Ngọc cũng rất vui mừng.
Có điều cô ấy đã dự đoán được mẹ mình sắp nói gì tiếp rồi, càng không ngừng nháy mắt với mẹ, ra hiệu bà ấy đừng nói thêm gì nữa.
Nếu còn nói tiếp, mình sẽ xấu hổ mất hết mặt mũi thôi!
Nhưng mà, Hồng Liên lại không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của con gái, tiếp tục nói: "Bác sĩ Lưu, thuật chữa bệnh của cậu giỏi giang, chưa khỏi bệnh cho tôi và bố của Lê Hồng Ngọc, đối với cả nhà chúng tôi có thể nói là ơn nặng như núi!"
"Cô giáo Lê Hồng Ngọc là cô giáo có ơn với Lê Vĩnh Thiên, đồng đội của cháu, các bác là bố mẹ của cô giáo Lê Hồng Ngọc, cháu không thể chối từ nhất định phải chữa khỏi bệnh cho các bác, đây là chuyện cháu phải làm, các bác đừng để trong lòng." Lưu Đạt Thông nói.
"Bất kể nói thế nào, cậu cũng là ân nhân của nhà chúng tôi.
Cậu cũng cảm thấy Lê Hồng Ngọc nhà chúng tôi không tệ, hơn nữa hai người đều đã không còn ít tuổi nữa, lại chưa có người yêu, chẳng lẽ không cân nhắc một chút sao..." Cuối cùng Hồng Liên cũng nói đến chỗ quan trọng, bà ấy cảm thấy mình nói đến đây thôi, dừng lại đúng lúc, Lưu Đạt Thông cũng có thể hiểu được mình có ý gì rồi.
Lưu Đạt Thông nghe thấy Hồng Liên nói như vậy, trong lòng lập tức run lên.
Cho dù anh ấy có thẳng thắn đến mức nào chăng nữa, nghe đến đó, cũng hiểu được ý của bà ấy.
Anh ấy không kiềm chế được liếc nhìn Lê Hồng Ngọc một cái.
Mà lúc này Lê Hồng Ngọc cũng không kiềm lòng được liếc nhìn Lưu Đạt Thông một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, lập tức giống như hai dòng điện va chạm, trên không trung cọ sát ra tia lửa!
Khi ánh mắt này chạm nhau, chạy thẳng đến tâm hồn, khiến trái tim hai người đều đập thình thịch.
Sau khi nhìn nhau mấy giây đồng hồ, hai người xấu hổ đều nhìn sang chỗ khác.
Thật ra, trong khoảng thời gian này chung sống với nhau, Lưu Đạt Thông cũng rất động lòng với cô gái trưởng thành vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo như Lê Hồng Ngọc, cực kỳ có thiện cảm.
Chẳng qua, Lê Hồng Ngọc là cô giáo của Lê Vĩnh Thiên, anh ấy làm sao dám có ý đồ gì với cô giáo của hộ soái bảo vệ chứ? Cho anh ấy một trăm lá gan, anh ấy cũng không dám!
Không ngờ được mẹ của Lê Hồng Ngọc lại cố gắng làm mối cho mình và Lê Hồng Ngọc.
Bữa cơm này đột nhiên biến thành xem mắt!
Điều này khiến anh ấy rất bất ngờ! Có phải chuyện này tiến triển nhanh quá rồi không?
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế? Có phải bệnh thần kinh của mẹ lại tái phát rồi không?" Lê Hồng Ngọc vì xấu hổ, mà đã ngượng ngùng đến mức mất hết mặt mũi rồi, đành phải tìm lý do này đưa ra để làm dịu bầu không khí.
"Đúng vậy đấy, bác gái lại ăn nói linh tinh rồi, nếu không thì để cháu kiểm tra cho bác một chút?" Lưu Đạt Thông cũng nói.
"Tôi không có bệnh tật gì hết, tôi đã khỏe rồi.
Hai người nhanh như vậy đã đoàn kết nhau bắt nạt tôi đúng không?" Hồng Liên là người từng trải, từ trong ánh mắt của hai người vừa nãy, cũng đã nhìn ra, có hy vọng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...