Người bên phòng ngoại giao Đông Quốc nghe Thiên Thành nói hộ soái bảo vệ nước Việt Nam sẽ tự mình nói chuyện với lãnh sự trưởng của bọn họ, trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt, vội vàng chuyển tiếp điện thoại cho lãnh sự trưởng.
Thiên Thành cũng đưa lại điện thoại cho Lê Uy Long.
Lãnh sự trưởng của Đông Quốc nghe nói đệ nhất hộ soái của Long quốc Lê Uy Long muốn nói chuyện với mình, trong lòng lập tức căng thẳng.
Bởi vì bình thường phòng ngoại giao của hai nước sẽ tự đàm phán với nhau, chưa bao giờ xảy ra chuyện một vị tướng có tầm ảnh hưởng quan trọng muốn nói chuyện trực tiếp với một nhà ngoại giao.
Lãnh sự trưởng của Đông Quốc không dám lơ là, vội vàng trả lời: "Lê hộ soái đích thân gọi điện thoại tới là có chuyện gì sao?"
"Đông Quốc bên anh đã thành lập một tập đoàn Vương Lôi ở Đà Lạt của Long Quốc chúng tôi, nuôi dưỡng lính đánh thuê nhằm ám sát tôi, hơn nữa còn muốn đánh cắp kho báu của Long Quốc chúng tôi, rốt cuộc ý của các anh là gì?" Lê Uy Long không muốn nói mấy lời vô nghĩa với bên kia nên đã đi thẳng vào vấn đề.
Lãnh sự trưởng của Đông Quốc nghe Lê Uy Long hỏi như vậy thì hơi hoảng, bởi vì bản thân anh ta là lãnh sự trưởng phòng ngoại giao của Đông Quốc, Đông Quốc tiến hành hoạt động nhằm vào Lê Uy Long, đương nhiên là anh ta biết rõ.
Bây giờ bị Lê Uy Long hỏi như vậy, liền biết sự tình đã bị bại lộ, người được phái đi hẳn là đã thất bại.
Hơn nữa, sáng sớm hôm nay anh ta đã nhận được tin tức tập đoàn Vương Lôi bị niêm phong, tài sản bị phong tỏa, nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn tài chính Đông Quốc cũng đã báo cáo tình hình cho anh ta và yêu cầu anh ta đàm phán với văn phòng đối ngoại của Long Quốc.
Anh ta cũng đang chuẩn bị các tài liệu để hỏi bên ngoại giao của Long Quốc.
Nhưng mà anh ta không nghĩ tới người được gọi là hộ soái đứng đầu Long Quốc lại trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta để tra hỏi.
Đương nhiên bản thân là lãnh sự trưởng bộ ngoại giao của Đông Quốc, tư chất tâm lý cũng là vượt qua người bình thường, khả năng ứng biến tại chỗ cũng rất mạnh, lập tức bắt đầu giả bộ: "Lê hộ soái, tôi không biết anh đang nói cái gì! Cái gì mà nuôi dưỡng lính đánh thuê, đánh cắp kho báu của Long Quốc, tất cả chuyện này tôi đều không biết!"
"Anh không biết phải không? Vậy thì tôi sẽ cho người chuyển những chứng cứ phạm tội này cho bên anh! Đến lúc này rồi tôi sẽ nói thật cho anh biết, tất cả những người mà các anh phái tới đã bị tôi giết sạch!" Lê Uy Long nói.
"Cái này...!Những người đó? Anh nói rõ ràng hơn được không." Lãnh sự trưởng Đông Quốc chỉ biết Vĩnh Kim Bảo và các giám đốc cấp cao khác của tập đoàn Vương Lôi đã bị bắt lại không biết tin tức về nhóm lính đánh thuê của George và Harry.
"Ý tôi là đám lính đánh thuê của George và Harry đã bị tôi giết sạch, bọn họ đánh cắp kho báu của Long Quốc chúng tôi, đã bị tôi tiêu diệt ngay tại nơi cất giấu kho báu.
Các anh hãy đợi chúng tôi gửi ảnh hiện trường sang bên đó đi.” Lê Uy Long nói.
Đêm qua Thiên Thành đã sai người chụp được hình ảnh thi thể những người lính đánh thuê của George và Harry tại nơi cất giấu kho báu, để làm bằng chứng về hành vi trộm cắp của bọn họ.
Bị giết sạch tại nơi cất giấu kho báu, chứng cứ chồng chất vững vàng như núi, Đông Quốc nhất định không thể phản bác.
"George? Harry? Tôi hoàn toàn không biết bọn họ, bọn họ không phải là người của Đông Quốc chúng tôi, có thể là những tên trộm nào đó, không liên quan gì đến Đông Quốc." Lãnh sự trưởng Đông Quốc lập tức chối bỏ cùng những người này có quan hệ , không thể thừa nhận bọn họ là người do Cục tình báo đặc biệt của Đông Quốc sắp xếp.
Đây là quy tắc của Cục tình báo đặc biệt của Đông Quốc, một khi người được cử đi làm nhiệm vụ thất bại, phía chính phủ sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bọn họ có quan hệ với những người này.
"Được, anh không thừa nhận cũng không thành vấn đề, nhưng mà tôi muốn cảnh báo với quốc vương của các anh, nếu muốn giết Lê Uy Long tôi thì hãy phái quân đội ra đường đường chính chính chiến đấu với Lê Uy Long tôi, đừng giở những trò âm mưu thủ đoạn này ra với tôi."
"Long Quốc chúng tôi là một đất nước to lớn vĩ đại với vô số nhân tài, tướng lĩnh nhiều không kể xiết, anh hùng xuất hiện lớp lớp, cho dù Lê Uy Long tôi có chết trên chiến trường, các anh cũng đừng mơ có thể tiêu diệt được Long Quốc."
"Người không phạm ta, ta không phạm người, người đã phạm ta thì đừng trách ta không khách khí! Chúng tôi không thích chiến tranh, nhưng nếu có ai xúc phạm đến Đại Long thì dù ở xa đến đâu cũng sẽ bị trừng phạt! Nếu như không tốt, Đông Quốc các anh sẽ bị Long Quốc chúng tôi tiêu diệt từng chút một, làm phiền anh đem những lời này của tôi truyền đạt lại cho quốc vương Đông Quốc."
Lê Uy Long mạnh mẽ, khí phách bá đạo, nghiêm túc nói ra một đống lời cảnh cáo.
Lãnh sự trưởng phòng ngoại giao của Đông Quốc toát mồ hôi hột, thấp thỏm lo sợ nói: "Được, được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại cho quốc vương."
Anh ta chỉ là một người có học thức đảm đương chức vụ ngoại giao, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của một hộ soái hùng dũng đã trải qua nhiều trận chiến như Lê Uy Long, ở mặt khí thế đã sớm thua, anh ta nào dám phản bác một câu?
"Ngoài ra, tập đoàn Vương Lôi đã chứa chấp những tên lính đánh thuê âm mưu ám sát tôi chính là những kẻ bị tình nghi là xúi giục gây ra xung đột giữa hai nước, tôi đã bắt tất cả những quản lý cấp cao này để điều tra, bên các anh có ý kiến gì không?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Tôi không có ý kiến, những doanh nhân này cũng không phải những người làm việc cho chính phủ Đông Quốc, bọn họ không thành thật kinh doanh ở Long Quốc, lại đi khơi mào mâu thuẫn, khiến cho quan hệ hữu nghị giữa hai nước gặp trục trặc, bọn họ phải bị trừng phạt." Việc đã đến nước này, lãnh sự trưởng nào dám nói một chữ không?
"Tập đoàn Vương Lôi này là một tai họa, suýt nữa đã kích động chiến tranh giữa hai quốc gia chúng ta, không cần thiết phải tồn tại nữa.
Tôi sẽ tịch thu tập đoàn Vương Lôi để làm gương răn đe." Lê Uy Long nói.
"Được, anh có thể tịch thu nó, mấy việc này đều là do những doanh nhân đó có ý đồ xấu thực hiện.
Chính phủ của chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, không phải do chúng tôi ra chỉ thị làm chuyện này." Lãnh sự trưởng của Đông Quốc nói.
Bây giờ chứng cứ đã nằm trong tay của Lê Uy Long, người ta căn cứ vào chứng cứ chính xác tuyệt đối, Đông Quốc cũng không thể vì một tập đoàn Vương Lôi nho nhỏ mà đi trở mặt với Long Quốc, tình hình hiện tại chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
Mỗi lời nói và việc làm của anh ta đều thể hiện thái độ của chính phủ Đông Quốc, anh ta không dám kêu gào trước mặt Lê Uy Long, bởi vì trong chuyện này, anh ta biết bên mình bị đuối lý trước.
“Được, đã như vậy thì không còn chuyện gì nữa, tạm biệt.” Lê Uy Long nói xong liền cúp điện thoại.
“Anh Thiên, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao?” Thiên Thành hỏi.
“Đương nhiên, tôi đích thân ra tay, lãnh sự trưởng bên Đông Quốc sợ vãi đái ra quần, làm sao còn có thể bình tĩnh đàm phán được nữa?” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên thật là khí phách, chỉ cần nói vài lời là có thể giải quyết xong chuyện này, thật sự là rất giỏi!” Thiên Thành nói.
"Được rồi, đừng có tâng bốc tôi, hiện tại tập đoàn Vương Lôi đã hoàn toàn là của chúng ta.
Mau thu xếp thông báo tập đoàn Vương Lôi đổi chủ." Lê Uy Long nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...