Long Uy Chiến Thần


“Đây là tài sản của Long quốc chúng ta, trước tiên chuyển tới khu quân sự phía nam, sau đó nộp vào ngân quỹ quốc gia.” Lê Uy Long nói.
Nhiều kho báu như vậy, chỉ cần để ở khu quân sự phía nam thì sẽ an toàn.

Nếu không, lại xuất hiện ở đâu ra một nhóm thế lực đối nghịch nào đó muốn đến cướp đoạt kho báu thì thật phiền phức.

Ở khu quân sự phía nam kia luôn có quân lính canh giữ, không ai có thể tùy tiện xông vào lấy đi.
“Rõ!”
Thiên Thành lập tức sai người di chuyển số kho báu: “Mọi người nhanh tay lên một chút, đem số kho báu này chuyển lên trên cửa hang, sau đó đưa tới khu quân sự phía nam.”
Mọi người nghe thấy liền bắt tay vào làm luôn, nhanh nhẹn vận chuyển số kho báu.
Nhóm quân lính hơn một nghìn người do Minh Hải phái tới, đúng lúc đang cần người liền được phân công mang số kho báu này đi.
Từng hòm kho báu được đem tới phía dưới cửa hang, sau đó dùng xe ba gác kéo lên trên.
Có mấy nhóm lính vẫn chưa kịp xuống thì liền quyết định ở bên trên, giúp đỡ kéo số kho báu kia lên.
Số kho báu kia rốt cuộc có bao nhiêu giá trị, không ai có thể tính toán ra hết được.

Chỉ có thể đợi chuyên gia tới mới có thể đưa ra kết luận.

Lúc di chuyển hòm rương dạ minh châu, Chu Nhược Mai nuối tiếc không thôi, chần chừ mãi mới đặt viên dạ minh châu trong tay mình xuống.
Thiên Thành thấy vậy, liền biết Chu Nhược Mai cực kỳ thích viên dạ minh châu kia, đột nhiên lên tiếng: “Chị dâu, nếu chị đã thích viên dạ minh châu kia như vậy thì cầm lấy luôn đi.”
“Nhưng mà đây là tài sản của Long quốc, tôi không dám lấy.” Chu Nhược Mai đáp.
“Thế cờ kia là chị phá giải, như vậy mới khiến cánh cửa mở ra, giúp chúng tôi có thể lấy được số kho báu này.

Chị lập được công lớn như vậy, tặng cho chị một viên dạ minh châu cũng là điều đương nhiên .” Thiên Thành nói.
Thiên Thành nghĩ số kho báu này nhiều như vậy, toàn bộ đều là vô giá, mà Chu Nhược Mai thân là vợ của hộ soái bảo vệ, tặng cho cô ấy một viên dạ minh châu cũng chẳng có gì to tát cả.
Lần này có thể diệt hết bọn lính đánh thuê kia, phá được vụ án cướp trộm kho báu, tất cả đều là công của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.
Nếu Chu Nhược Mai thích viên dạ minh châu kia thì liền tặng luôn cho cô ấy.
“Thật sao?” Trong lòng Chu Nhược Mai cực kỳ muốn viên dạ minh châu này, nghe thấy vậy, tâm trạng cô không khỏi có chút kích động.
“Tất nhiên là thật rồi.

Chị dâu thích thì lấy đi.” Thiên Thành nói.
Lúc Chu Nhược Mai đang muốn cầm lại viên dạ minh châu vừa được thả xuống thì Lê Uy Long liền lên tiếng: “Đây là tài sản của Long quốc, ai cũng không thể lấy đi.”
“Anh Thiên, chị dâu thích dạ minh châu như vậy thì liền tặng chị ấy một viên đi.

Dù sao kho báu trong đây nhiều như vậy, thiếu đi một viên dạ minh châu cũng chẳng sao cả.” Thiên Thành nói.
“Không được! Kể cả cô ấy là vợ tôi cũng không được.

Mọi người cũng vậy, nếu dám cất giấu một chút kho báu làm của riêng thì cũng sẽ bị xử phạt theo quân pháp!” Lê Uy Long nghiêm nghị nói.

Thân là hộ soái bảo vệ, anh nhất định không cho phép người thân của mình cầm lấy một món tài sản nào của quốc gia.
Thiên Thành nhất thời lúng túng, ngượng ngùng quay sang nói với Chu Nhược Mai: “Chị dâu, anh Thiên không cho phép, tôi cũng hết cách rồi.”
“Bỏ đi, không phải chỉ là một viên dạ minh châu sao? Trừ có thể phát sáng ra, thì cũng chả có tác dụng gì, nhà tôi cũng có đèn, không có cũng chả sao cả!” Chu Nhược Mai nhìn Lê Uy Long mặt lạnh ở bên kia, trong lòng có chút tức giận.
Nhưng mà, cô nhìn sang tất cả mọi người ở trong đây, sao ai cũng nghe lời Lê Uy Long như vậy chứ? Trong lòng cô có chút tò mò về thân phận của Lê Uy Long.

Tại sao khi Lê Uy Long lên tiếng thì không ai dám phản đối lại?

Lời của Lê Uy Long giống như mang một loại uy nghiêm không thể kháng cự, tất cả mọi người đều phải nghe theo anh.

Rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ?
Cô đã quyết định, đợi sau khi trở về, nhất định sẽ phải điều tra rõ thân phận thật sự của Lê Uy Long.
“Chị dâu, tôi biết chị rất thích viên dạ minh châu này, chị cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ nghĩ cách đem viên dạ minh châu này tặng lại cho chị.” Thiên Thành nói.
Trong lòng Thiên Thành quyết định rồi, cho dù có phải xin quốc vương Long quốc, thì cũng phải đem bằng được viên dạ minh châu này về tặng cô.
Lê Uy Long không đồng ý cũng không phản đối, quốc vương Long quốc đồng ý là được.
“Thật sự tôi không thích viên dạ minh châu này lắm, tôi sớm đã chơi chán rồi.” Chu Nhược Mai nói.
Sau đó, Chu Nhược Mai móc ra cuốn kiếm phổ cửu kiếm Hiên Viên, hỏi Lê Uy Long: “Quyển kiếm phổ này có cần giao nộp không?’
“Không cần, nhưng đưa nó cho anh, anh muốn mang về nghiên cứu.” Lê Uy Long nói xong liền cầm lấy cuốn kiếm phổ cửu kiếm Hiên Viên trong tay Chu Nhược Mai.
Anh sớm đã biết thanh kiếm tiểu lâu thính vũ thần này lợi hại như nào, bây giờ muốn học một chút cửu kiếm Hiên Viên.

Chỉ khi luyện giỏi kiếm pháp của Hiên Viên Bá thì anh mới có thể khiến thanh kiếm tiểu lâu thính vũ thần này phát huy được hết sức mạnh trong nó.
Chu Nhược Mai có chút bất mãn nói: “Lẽ nào cuốn kiếm phổ này không phải là của Long quốc sao?”
“Mặc dù cuốn kiếm phổ này thuộc về Long quốc, nhưng nếu có thể nắm rõ học được hết tất cả mọi thứ trong cuốn kiếm phổ này thì cũng được coi như đem lại cống hiến to lớn cho Long quốc.” Lê Uy Long nói.
Với thân phận hộ soái bảo vệ, nếu anh học được cửu kiếm Hiên Viên thì chắc chắn sẽ nâng cao được sức chiến đấu của bản thân, càng có thể bảo vệ tốt Long quốc.
“Anh Thiên, thanh kiếm trong tay anh là loại kiếm gì vậy?” Thiên Thành hỏi.
“Là bảo kiếm của kiếm khách Hiên Viên Bá, đệ nhất thiên hạ hơn hai nghìn năm về trước, nó được gọi là tiểu lâu thính vũ thần.” Lê Uy Long nói.
“Thì ra là bảo kiếm đệ nhất thiên hạ từ hai nghìn năm trước, khó trách tuy bị cất giấu đi hơn hai nghìn năm, nhưng vẫn phát ra được ánh sáng hào quang xung quanh, đường dao sắc bén, khiến người khác rùng mình.” Thiên Thành nói.

“Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn mọi người đi làm.” Lê Uy Long nói.
“Chuyện gì vậy, anh Thiên cứ phân phó.” Thiên Thành nói.
“Hiện tại việc một nhóm người của George lấy trộm kho báu của Long quốc chúng ta đã trở thành sự thật, Tập đoàn Vương Lôi chứa chấp đám lính đánh thuê của nước ông ta, ăn trộm kho báu của Long quốc chúng ta, hơn nữa còn có ý đồ ám sát tôi, bằng chứng không thể chối cãi.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên, ý của anh là muốn chúng ta đi bắt người ở Tập đoàn Vương Lôi?” Thiên Thành nói.
“Không sai! Mọi người hiện tại lập tức đi tới Tập đoàn Vương Lôi, trên danh nghĩa do đã vi phạm vào tội chứa chấp gián điệp sau đó bắt những người đứng đầu chính của Tập đoàn Vương Lôi, hơn nữa đóng băng toàn bộ tài sản của Tập đoàn Vương Lôi, tịch thu Tập đoàn Vương Lôi.” Lê Uy Long nói.
Mặc dù Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng có mặt ở đó nhưng Lê Uy Long không tránh nữa mà trực tiếp nói thẳng.
Dù sao sớm hay muộn thì hai người các cô ấy cũng sẽ biết thân phận thực sự của anh, cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách tốt.
Bởi vì thời gian gấp rút, nhiệm vụ khẩn cấp, nếu cứ tránh không nói như trước sẽ làm chậm trễ, lỡ mất việc quan trọng.
“Rõ!” Thiên Thành hô to nhận lệnh.
“Trước hừng đông sáng mai, nhất định phải làm xong tất cả những việc này.

Số kho báu này, giữ lại một vài người xử lý là được.

Lập tức điều một nhóm người đi suốt đêm tới Tập đoàn Vương Lôi bắt người, để tránh bọn họ nghe được chuyện gì đó mà bỏ chạy, hoặc di dời tài sản đi trước.” Lê Uy Long nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui