Long Uy Chiến Thần


"Đều câm miệng cho tôi! Tôi là tướng quân hay là các người là tướng quân? Tôi đều có đúng mực, không cần các người lắm miệng! Tôi đi theo Hộ soái nhiều năm, biết rõ thực lực của anh ấy, anh ấy không có việc gì đích! Nếu ai dám làm loạn quân tâm, tôi lập tức bắn người đó!" Cuối cùng Thiên Thành vẫn là quyết định nghe theo mệnh lệnh của Lê Uy Long, không tự tiện hành động.

Là một người tướng lĩnh, phải bình tĩnh tuyệt không có thể xúc động.

Nếu tùy tiện hành động, sẽ giống lời của Lê Uy Long, đi xuống bao nhiêu chết bấy nhiêu.

Bởi vì, địch nhân phía dưới, sớm đã đem họng súng nhắm ngay cửa hầm.

Các tướng sĩ nghe được Thiên Thành nói như vậy cũng không dám nhiều lời nữa.

Trong căn phòng đá.

Lê Uy Long và Chu Nhược Mai càng đi sâu vào trong càng cảm giác lạnh lẽo.

Loại khí lạnh tận xương tủy này làm cho Chu Nhược Mai không khỏi có chút sợ hãi.

"Nơi này âm trầm như vậy, có thể có yêu ma quỷ quái không?" Chu Nhược Mai bởi vì sợ hãi, không khống chế được mà nắm cánh tay của Lê Uy Long.

"Trên đời này căn bản là không có yêu ma quỷ quái, em không cần sợ hãi.


" Lê Uy Long nói.

"Vậy vì cái gì càng đi sau càng âm trầm?" Chu Nhược Mai nói.

"Nơi này nhiều năm không thấy ánh mặt trời, âm trầm cũng rất bình thường.

" Thật ra Lê Uy Long cũng cảm giác được khí lạnh không giống bình thường, nhưng anh cũng không nói được là do nguyên nhân gì.

Lúc này, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai nhờ ánh sáng của dạ minh châu, thấy được cuối thế phòng thế mà lại có một chuôi kiếm rất to!
Mà thân kiếm thì cắm ở trong sàn nhà, nhìn không thấy thân kiếm rốt cuộc là thế nào.

Nhưng chỉ nhìn chuôi kiếm cũng thấy được thanh kiếm này cũng không phải thanh kiếm thường.

"Thanh kiếm này rốt cuộc là kiếm gì?" Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi han.

"Anh cũng không biết, đi qua xem đi!" Lê Uy Long nói xong, cũng nhanh bước về nơi cắm kiếm.

Chu Nhược Mai cũng chỉ nhanh hơn bước chân đi theo cùng đi với Lê Uy Long.


Càng đến gần chỗ cắm kiếm, khí lạnh càng nhiều.

"Chẳng lẽ khí lạnh là do thanh kiếm này phát ra?" Chu Nhược Mai nói.

"Anh nghĩ hẳn là phải" Lê Uy Long nói.

"Kiếm chôn trong lòng đất đều có thể phát ra khí lạnh lẽo như vậy, thanh kiếm này dường như không đơn giản!" Chu Nhược Mai nói.

"Đúng vậy! Nếu giống như anh đoán, thanh kiếm này hẳn là một tuyệt thế thần kiếm!" Lê Uy Long nói.

Phía trước hắn liền vẫn cảm thấy được, trong căn phòng đá này trừ vàng bạc châu báu, ngọc khí trang sức và dạ minh châu, hẳn là còn có bảo vật càng làm cho kẻ khác rung.

Xem ra, cái thanh tuyệt thế thần kiếm này chính là kinh ngạc vui mừng lớn nhất giấu trong bảo khố này.

Bằng không, cũng sẽ không đem bảo kiếm chôn ở tận cùng bên trong bảo khố.

Đây khẳng định là thần kiếm để trấn!
Lúc này, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đã đi đến cạnh chuôi kiếm.

Từ chiều rộng thanh kiếm lộ trên mặt và chuôi kiếm rất to có thể phán đoán, thanh kiếm này khẳng định là một thanh kiếm rất to.

Bởi vì chuôi kiếm đều to như vậy thì thân kiếm khẳng định sẽ không bé.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui