“Ván cờ tàn này kỳ lạ đa dạng, biến hóa khôn lường, tôi chỉ vừa đến còn chưa nhìn thấy rõ được ván cờ đó như thế nào nữa? Làm sao có thể dễ dàng phá giải như vậy được? Ông cho rằng đây là những ván tàn cục thông thường hay sao? Ông cứ để tôi cẩn thận suy nghĩ lại đã.” Chu Nhược Mai nói.
Trước đó Lê Uy Long đã từng căn dặn cô là phải cố gắng trì hoãn thời gian chờ đợi quân tiếp viện đến, cho dù cô có thực sự nghĩ ra phương pháp phá giải, thì cô cũng sẽ không vội đi phá giải ngay.
Huống chi là hiện tại cô còn chưa có bất kỳ manh mối nào, cô thực sự không nghĩ ra phương pháp để phá giải nó.
“Vậy cô muốn bao lâu mới có thể phá giải?” George cũng cảm thấy Chu Nhược Mai nói có lý.
Dù sao ngay cả một ông vua cờ dày dạn kinh nghiệm như Tôn Quốc Tài mất một ngày hai đêm để suy nghĩ cũng không thể phá giải, ông ta cũng không thể bức ép Chu Nhược Mai quá được.
“Tôi cũng không biết, ván cờ tàn này quá phức tạp, cũng không ai có thể nói trước khi nào nó sẽ được phá giải.” Chu Nhược Mai nói.
Tối hôm qua cô đã nghiên cứu qua ván cờ tàn này rồi, còn suýt chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma, hiện tại đột nhiên bắt cô đến phá giải, cô không có thời gian chuẩn bị tâm lý gì cả.
“Thời gian có hạn, tôi không thể cho cô quá nhiều thời gian.
Trước khi trời sáng, cô nhất định phải phá giải ván tàn cục này.
Nếu không, người bạn thân và chồng của cô đều sẽ phải chết.” George lo lắng đêm dài lắm mộng, không thể trì hoãn thêm được nữa, đêm nay nhất định phải mở cửa đá để lấy kho báu.
Nếu không, chắc chắn sẽ gây thêm rắc rối, xảy ra chuyện lớn.
Bởi vì Lê Uy Long đã đến đây rồi, đội ngũ của anh sớm muộn gì cũng sẽ giết đến đây.
“Nếu ông nóng lòng như vậy, tại sao không để cho ông vua cờ này chơi thêm một ván cờ khác đi.
Ván cờ tàn này sâu hiểm khó dò đến vậy, ông ta có thể đi được đến cục diện lúc nãy, thì đã là rất lợi hại rồi.
Tôi ở bên cạnh quan sát, vừa hay có thể tham khảo cách đi của ông ta.” Chu Nhược Mai đề nghị nói.
Cô muốn xem lúc nãy Tôn Quốc Tài đi như thế nào đến ván cục diện vừa rồi, sau đó từ đó tìm ra ông ta rốt cuộc đã đi sai nước cờ nào.
Tham khảo kinh nghiệm của người khác, học hỏi ưu điểm của người khác, để tránh những nhược điểm của ông ta, biết đâu mình sẽ có thể nghĩ ra một phương pháp phá giải nhanh nhất có thể đây?
Hơn nữa, cô cũng biết phía trước cửa đá có ám khí, nếu như để cho Tôn Quốc Tài đến chơi cờ, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục phái thêm một người lính đánh thuê khác đến chơi và giúp đỡ đẩy quân cờ.
Đến lúc đó Tôn Quốc Tài phá giải thất bại, người lính đánh thuê giúp đỡ đẩy quân cờ đó cũng phải chết.
Những người lính đánh thuê này không chỉ bắt cóc Nguyễn Tú Cẩm, mà còn là kẻ thù của Lê Uy Long.
Nói đúng hơn nữa, thì đó chính là kẻ thù của toàn bộ Long Quốc.
Đối với kẻ thù, Chu Nhược Mai cũng sẽ không đồng tình bọn họ, càng sẽ không đi nhân từ với bọn họ, nếu cô có thể loại bỏ một người hay một người.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sâu sắc nhận ra rằng tử tế với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.
Đợi đến khi đội quân của Lê Uy Long đến, một khi giao chiến sẽ là cảnh người chết ta sống, hiện tại có cơ hội mượn đao giết người, làm suy yếu đi binh lực của bọn họ, trước mắt có một cơ hội như vậy, tại sao cô lại không làm chứ?
“Ông Quốc Minh đã thử hết bốn lần rồi, còn phải cho ông ta phá giải thêm một lần nữa sao?” George có chút không tình nguyện.
“Thất bại là mẹ của thành công, ông ta đã trải qua nhiều thất bại rồi, biết đâu lần này ông ta có thể phá giải được thì sao? Dù sao thì ông ta cũng là một ông vua cờ có kinh nghiệm và có kiến thức rộng rãi, thực lực không thể phủ định được, thì cứ để cho ông ta thêm một cơ hội khác để thử xem sao, vừa hay để tôi có thể ở một bên học hỏi rút kinh nghiệm.
Chính là bởi vì ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nói không chừng tôi còn có thể từ trong đó tìm thấy được sơ hở, sau đó điều chỉnh lại chúng, tác hợp năng lực giữa hai vua cờ mới và cũ của hai chúng tôi, lỡ như có thể phá giải được ván cờ thì sao.” Chu Nhược Mai một lòng muốn hại chết một lính đánh thuê, vì vậy cô cứ xúi giục George cho Tôn Quốc Tài thêm một cơ hội khác.
Lê Uy Long nhìn thấy nụ cười xảo quyệt không dễ phát hiện của Chu Nhược Mai, anh liền biết rằng cô đang cố tình muốn hại chết một người lính đánh thuê.
Anh không ngờ rằng vợ mình lại bắt đầu trở nên gian xảo đến như vậy.
Tuy nhiên, anh chính là thích Chu Nhược Mai như vậy.
George nghe thấy những gì Chu Nhược Mai nói đều rất hợp lý, nhất thời lay động.
Còn Tôn Quốc Tài vốn không cam tâm thừa nhận sự thất bại, khi nghe thấy Chu Nhược Mai khen ngợi ông ta như vậy, ông ta cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, liền nói: “Thực ra tôi đã biết vấn đề thất bại là phát sinh từ đâu rồi, tôi cũng đã nghĩ ra phương pháp giải quyết, chỉ thiếu một cơ hội để điều chỉnh lại.”
“Nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình đi.” George biết thời biết thế nói.
Những người lính đánh thuê đó đều không khỏi giật mình, khi nghe thấy George nói rằng ông ta sẽ cho Tôn Quốc Tài thêm một cơ hội nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...