“Chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, sắp đến rồi.
Tình hình bây giờ thế nào rồi?” Thiên Thành hỏi.
“Soái tướng đang bị một đám người nước ngoài chỉa súng vào người, tình hình cực kỳ nguy hiểm!” Lưu Bảo Thông nói.
“Cái gì? Soái tướng thế mà bị người khác chỉa súng à?” Thiên Thành hết sức ngạc nhiên.
“Phải, anh ấy bảo mấy anh khi đến bệnh viện, lập tức xử sạch đám người nước ngoài này!” Lưu Bảo Thông lập tức truyền lệnh của Lê Uy Long cho Thiên Thành.
“Đã biết!” Thiên Thành biết được Lê Uy Long bị người khác chỉa súng vào người, trong lòng gấp như đứng trên đống lửa, lập tức ngắt máy, sau đó ra lệnh cho cấp dưới tiếp tục tăng tốc.
Lúc Lưu Bảo Thông gọi cho Thiên Thành, Lê Hồng Ngọc cũng đang gọi điện báo cảnh sát, kể hết mọi chuyện xảy ra ở bệnh viện cho cục cảnh sát thành phố.
Cô ta cảm thấy, tình hình lúc này, có thể chỉ có người của cục cảnh sát thành phố mới cứu được Lê Uy Long, nên mới báo chuyện cho cục cảnh sát thành phố.
Ánh Hạ biết được có một đám người nước ngoài chỉa súng vào Lê Uy Long ở bệnh viện, cũng cực kỳ ngạc nhiên, lập tức lệnh cho người của cục cảnh sát thành phố, nhanh chóng tới bệnh viện.
Sau khi Lưu Đại Thông gọi cho Thiên Thành, lập tức trở về nơi xảy ra chuyện, xem xét sự thay đổi của tình hình.
Anh ấy đã nắm một cây kim châm bạc trong tay, nếu Lê Uy Long gặp nguy hiểm về tính mạng, anh ấy sẽ không màng tất cả mà ra tay, kể cả việc đỡ đạn cho Lê Uy Long.
Lúc này, cái tên đàn ông ngả ngớn kia hỏi Lê Uy Long: “Mày có quỳ hay không?”
“Đàn ông của Long Quốc chúng tôi, đều là người cứng rắn, tuyệt đối sẽ không quỳ dưới chân người khác, có ngon thì mày nổ súng đi!” Lê Uy Long hiên ngang nói.
Nếu những người này thật sự nổ súng, anh vẫn có cơ hội tránh thoát, anh có thể nhảy lên trên, trốn khỏi nhóm bắn tỉa đầu tiên của họ.
Nhưng mà, những người anh phải đối mặt toàn là những tên lính bắn tỉa đã trải qua trăm trận chiến, anh cũng không có chắc chắn hoàn toàn có thể tránh khỏi tất cả đường đạn của họ.
Đây chỉ là cách bất đắc dĩ, rất nguy hiểm, nếu họ thật sự nổ súng, anh chỉ có thể tránh bằng cách này.
Tránh được hay không, chỉ có thể phó mặc cho trời.
“Mày vì bảo vệ tôn nghiêm của Long Quốc, mà đến mạng cũng không cần?” Người đàn ông để râu vừa nãy bị Lê Uy Long đánh đến mặt quét đất, nhìn như một tên ngốc, gã cảm thấy không làm Lê Uy Long xấu mặt, mà đánh chết anh, thì quá nhàm chán.
Cho nên, gã không vội nổ súng, mà muốn Lê Uy Long quỳ trước chân gã xin tha như một con chó đã, làm nhục anh xong rồi giết sau, như này mới hả giận.
“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể vứt bỏ tôn nghiêm của Long Quốc!” Lê Uy Long nói.
“Được, nếu mày đã không sợ chết, vậy tao đánh gãy chân mày trước, tao coi mày đứng như nào!” Người đàn ông để râu nói xong, liền cầm súng nhắm thẳng vào chân phải của Lê Uy Long.
Còn những lính đánh thuê khác, vẫn luôn chỉa súng vào Lê Uy Long, chỉ cần Lê Uy Long có bất kỳ hành động phản kháng nào, bọn chúng sẽ nổ súng bắn chết anh.
Những tên lính đánh thuê này đến giờ vẫn chưa biết, người đang bị họ chỉa súng chính là Soái tướng và Lê Uy Long của Long Quốc mục tiêu ám sát của chúng khi đến thành phố Đà Lạt lần này.
Nếu bọn chúng biết, thì đã nổ súng từ lâu rồi.
Ngay lúc người đàn ông để râu sắp bóp cò, một vệt sáng màu bạc bay đến đập trúng tay phải đang cầm súng của gã!
“A——” Cổ tay phải của Người đàn ông để râu bị cây kim châm màu bạc đâm vào, phát ra tiếng kêu sợ hãi, cả cánh tay phải không còn cử động được, súng trong tay cũng rơi xuống.
Cây kim châm bạc này, là do Lưu Bảo Thông phóng qua.
Lưu Bảo Thông thấy người đàn ông để râu muốn nổ súng bắn Lê Uy Long, dưới tình hình khẩn cấp như này, anh ấy chỉ có thể phóng kim châm bạc ra, làm cho người đàn ông để râu bị thương.
Sáu tên lính đánh thuê khác thấy tay của người đàn ông để râu đột ngột bị ghim đầy kim châm bạc, mà súng cũng rơi xuống, bọn chúng đều cảm thấy kinh ngạc, không biết ai phóng kim châm.
Nếu đã không biết kim châm bạc do ai phóng, bọn chúng chỉ có thể chọn bắn chết Lê Uy Long trước, sau đó mới đi tìm kẻ đã âm thầm phóng kim châm bạc.
Nên là, sáu tên lính đánh thuê không hẹn mà cùng nhau hành động, nổ súng về phía Lê Uy Long.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...