Long Uy Chiến Thần


Còn Lê Uy Long vì bất ngờ dùng hết sức chạy lúc nãy đã đẩy Hoàng Minh Diệp xuống khiến vết thương ở chân anh lại bị toạc ra, lúc này anh vẫn nằm dưới đất không dậy được.
Hà Ngọc Lan thấy Lê Uy Long nằm dưới đất không dậy nổi, tưởng anh bị thương nên vội vàng giao đứa bé cho Hoàng Minh Diệp, sau đó chạy về phía Lê Uy Long.
Hoàng Minh Diệp ôm con, kích động đến mức khóc lên.

Con của cô ấy bị bắt cóc những rồi cũng cứu lại được, người làm mẹ như cô ấy phải kích động đến mức nào chứ?
“Anh Thiên, anh bị sao vậy?” Hà Ngọc Lan vừa chạy tới vừa hỏi.
“Đừng lo lắng, tôi không sao.” Lê Uy Long nói.
“Vậy sao anh nằm trên đất mà không chịu dậy?” Hà Ngọc Lan đã đến bên cạnh Lê Uy Long.

“Vết thương ở chân của tôi có thể bị rách miệng một lần nữa.

Đợi tôi nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy sau.” Lê Uy Long nói.
Hà Ngọc Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng Lê Uy Long vừa bị rách miệng một vết thương cũ và không bị bắn.
Lúc này Ánh Hạ đã đến trước mặt Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan.
“Lê Uy Long, anh có bị thương không?” Ánh Hạ thấy Lê Uy Long nằm trên mặt đất không gượng dậy được, liền nghĩ rằng anh đã bị bắn.
“Không, chỉ là vết thương cũ bị toạc ra thôi.” Lê Uy Long nói.
“Vết thương gì vậy?” Ánh Hạ hỏi.
“Đó là vết thương đã chặn súng lần trước!” Lê Uy Long nói.
Ánh Hạ chợt nhớ ra vết thương mà Lê Uy Long phải chịu là khi dùng chân đỡ đạn cho mình ở núi Ngạc Khuông lần trước.
Hà Ngọc Lan không nhận ra rằng chân của Lê Uy Long bị thương vì anh đỡ đạn cho Ánh Hạ, cô đột nhiên cảm thấy ghen tị.
“Tại sao cô lại giết hết những kẻ buôn người này?” Ánh Hạ tức giận hỏi Hà Ngọc Lan.
“Bởi vì bọn chúng muốn giết chúng tôi, vì vậy tôi đã giết bọn chúng.” Hà Ngọc Lan thản nhiên nói.
“Rốt cuộc cô là ai, tại sao lại có súng?” Ánh Hạ hỏi lại.
“Cô không đủ tư cách hỏi thân phận của tôi.” Hà Ngọc Lan nói dứt khoát.
“Tôi là giám đốc cục công an thành phố, tôi không có đủ tư cách ai có tư cách?” Ánh Hạ nhìn thấy Hà Ngọc Lan giết người mà vẫn kiêu ngạo như vậy, đột nhiên nổi giận.

“Chỉ là một giám đốc cục công an mà thôi, trong mắt tôi cô chẳng là gì cả.” Hà Ngọc Lan nói.
Khi Ánh Hạ nhìn thấy Hà Ngọc Lan ngang ngược như vậy, cô đột nhiên vô cùng tức giận.

Cô đường đường là giám đốc cục công an uy nghiêm, thế mà cô ta vẫn coi thường.
“Vừa rồi cô chạy quá tốc độ sao?” Ánh Hạ nghĩ đến chiếc xe jeep vụt qua như chớp, lại hỏi Hà Ngọc Lan.
Bởi vì lúc này cô đã nhìn thấy một chiếc xe jeep đậu ở đây, cô cũng nhìn thấy người lái chiếc xe jeep lúc đó, hình như là một phụ nữ, nên cô nghi ngờ rằng nữ tài xế là Hà Ngọc Lan.
“Đúng vậy, tôi đã lái nó.” Hà Ngọc Lan nói.
“Vậy thì cô chết chắc rồi, cô đang chạy quá tốc độ và vi phạm luật lệ giao thông nghiêm trọng, cùng tôi đi để điều tra!” Ánh Hạ nói.
“Cô không phải cảnh sát giao thông, tôi chạy quá tốc độ không liên quan gì đến cô!” Hà Ngọc Lan không có ấn tượng tốt với Ánh Hạ, thấy cô ta làm bậy như vậy lại càng không không khách sáo.
Ánh Hạ bực tức, kể từ khi cô ấy làm công việc này, chưa có ai dám nói lại cô ấy quá đáng như thế!
“Cho dù cô chạy quá tốc độ cũng không phải việc của tôi, vậy cô dùng súng giết người trái pháp luật cũng coi như là phạm pháp đúng không? Ai cho cô quyền giết người? Mau cùng tôi đi điều tra!” Ánh Hạ nói xong liền đem còng tay chuẩn bị tóm lấy tay của Hà Ngọc Lan để còng.

“Giết bọn chúng là một sự tự vệ chính đáng.

Bởi vì bọn chúng đã bắn mọi người trước.

Nếu tôi không dùng súng và giết bọn chúng thì bây giờ người chết đã là chúng tôi.

Còn súng của tôi có như thế nào, cô không có quyền hỏi.” Hà Ngọc Lan nói.
“Cho dù cô giết bọn họ để phòng vệ chính đáng, nhưng cô lại giấu súng trái phép, tôi với tư cách là giám đốc cục công an có quyền hỏi, cô nghĩ cô là ai chứ!” Ánh Hạ nói xong, còng tay của Hà Ngọc Lan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui