Long Uy Chiến Thần
"Ở thành phố này thì có vui đâu?" Lê Uy Long nhắc lại một lần nữa.
"Tất nhiên là ở đây vui hơn, vì tôi có thể thấy anh mỗi ngày." Ngọc Vinh mỉm cười tinh nghịch.
"Nghiêm túc đi!" Lê Uy Long nhăn nhó nói với vẻ khó chịu.
"Anh Thiên, sao anh phải nghiêm túc thế? Bây giờ đâu phải là đang tham chiến hay huấn luyện." Hà Ngọc Lan nói.
"Gọi Soái tướng cho tôi!" Lê Uy Long cảm thấy thực sự bất lực trước cô gái nhí nhố này.
"Ấy, gọi như vậy sẽ để lộ danh tính của anh mất.
Tôi nghĩ tốt hơn vẫn nên gọi là “anh Thiên” nhỉ! Như vậy thì mới không tiết lộ danh tính của anh." Hà Ngọc Lan nói.
"Được rồi, muốn sao cũng được! Bây giờ cô đi đi, nếu muốn chạy ra ngoài, ít nhất cô phải thay thường phục đi chứ! Mặc quân phục như vậy đi ngang nhiên giữa bao nhiêu người, cô không sợ những người khác sẽ biết cô là một lính đặc nhiệm à?" Lê Uy Long nói.
"Tôi quên thay quần áo hôm nay, nhưng tôi sẽ chú ý vào lần tới." Hà Ngọc Lan nói.
Lê Uy Long quá mệt mỏi với việc phải tiếp tục nói chuyện với Ngọc Vinh, vì vậy anh đã gọi Thiên Thành để cứu nguy.
Nghe lệnh, Thiên Thành lập tức đến ngay.
"Anh Thiên, có chuyện gì vậy?" Thiên Thành hỏi.
"Hà Ngọc Lan này quá ham chơi khó bảo, cậu hãy đưa cô ấy đi thực hiện một nhiệm vụ ngay bây giờ." Lê Uy Long nói.
"Nhiệm vụ gì vậy?" Hà Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi trước.
"Bai đầu trọc đã cho người đánh cô giáo cũ của tôi bất tỉnh và cướp trắng 200 triệu mà tôi đã đưa cho cô ấy.
Hai người hãy lập tức đi giết hắn ta và đồng bọn của hắn, sau đó gửi trả tôi hai trăm triệu kia.
Để đưa nó cho giáo viên của tôi." Lê Uy Long nói.
"Ai là cô giáo cũ của anh và ai là Bai đầu trọc vậy?" Hà Ngọc Lan ngơ ngác hỏi.
"Cô im lặng, nhớ vị trí của mình đi, tôi không nói chuyện với cô." Lê Uy Long gắt gỏng nói.
Ngọc Vinh đang định mở miệng nói, thấy Lê Uy Long kêu mình im lặng, cô lập tức ngừng nói.
"Bai đầu trọc chỉ là một gã hói côn đồ, dám đánh cô giáo của tôi ngay trên đường gần nhà cô ấy ngày hôm nay.
Hãy kiểm tra và theo dõi thật kỹ, đừng để giết nhầm người đấy!" Lê Uy Long nói.
"Vâng!" Thiên Thành trả lời.
Anh đã biết giáo viên cũ của Lê Uy Long là Lê Hồng Ngọc, chỉ cần anh phát hiện ra kẻ đã đánh Lê Hồng Ngọc, đám người đó chắc chắn sẽ là nhóm của Bai đầu trọc, anh nhất định sẽ không lầm.
"Sau khi giết băng nhóm Bai đầu trọc, cậu hãy gửi lại hai trăm triệu đến bệnh viện và trao lại nó cho cô giáo Lê Hồng Ngọc." Lê Uy Long nói.
"Nhưng, nếu Bai đầu trọc đã tiêu hết hai trăm triệu đó thì chúng ta phải làm sao??" Hà Ngọc Lan không thể không tò mò mà can thiệp lần nữa.
"Cô nhiều chuyện quá đấy! Nếu hắn ta đã tiêu tiền, thì hai người trích thêm 200 triệu bên ngoài ra, tôi sẽ hoàn trả sau.
Tóm lại, phải làm cho cô Dung cảm thấy rằng hai trăm triệu bị mất đã được lấy lại.
Hai người có hiểu không?" Lê Uy Long giận dữ nói.
"Vâng." Hà Ngọc Lan trả lời gọn lỏn.
"Tôi đã hiểu." Thiên Thành cũng nói.
"Hiểu rồi thì tốt.
Khi nào gửi tiền đến cho cô giáo Lê, hai người phải tự nghĩ ra một lý do nào đó, không thể cho cô ấy biết rằng hai người đã giết băng Cui đàu trọc, để không làm cô ấy sợ."
"Vâng!" Ngọc Vinh và Thiên Thành đồng thanh.
"Trước khi giết Bai đầu trọc, phải buộc hắn ta khai ra người đã đứng sau yêu cầu hắn đánh trọng thương cha cô Lê." Lê Uy Long cẩn thận nhắc nhở một lần nữa.
"Vâng!" Hai cấp dưới đồng thanh trả lời.
"Sau đó, hãy ra tay hành quyết một cách nhanh chóng, tôi ở lại bệnh viện đợi hai người đem tiền đến", Lê Uy Long nói.
Hà Ngọc Lan này quá phiền phức, anh thực sự không muốn nhìn thấy cô lâu thêm nữa, vì vậy anh mới phải để cô và Thiên Thành nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ này.
"Rõ!"
Nói xong, Hà Ngọc Lan và Thiên Thành lập tức rời đi.
Lê Uy Long cũng nhanh chóng trở lại bệnh viện.
"Lê Uy Long, nữ quân nhân vừa nãy đẹp quá, cô ấy là ai thế?" Lê Hồng Ngọc hỏi khi thấy Lê Uy Long trở về một mình.
"Đó là một trong những đồng đội trước đây của em trong quân ngũ." Lê Uy Long nói chống chế.
"Sao em có nhiều đồng chí vậy?" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên nói.
"Em đã là một người lính trong năm năm nên tất nhiên sẽ có nhiều đồng đội hơn những người khác." Lê Uy Long nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...