Đột nhiên Đinh Điểu giơ tay lên, một khí thế mạnh mẽ đập vào mặt Lê Vĩnh Thiên.
Hơn nữa trong không khí ẩn chứa mùi hương khác thường.
Lê Vĩnh Thiên sợ trong không khí có độc nên lập tức dùng ống tay áo che mặt, lùi về phía sau.
Mà lúc này, Đinh Điểu nhảy từ dưới đất lên, dùng tốc độ cực nhanh mà chạy về nơi xa!
Chuyện đột nhiên xảy ra, ngay cả Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh cũng chưa kịp phản ứng.
Ngay lúc này, chỉ thấy không trung phát ra tiếng rồng gầm, Tiểu Thính Vũ Lâu giống như giao long, dùng tốc độ như tia chớp nhào về phía Đinh Điểu.
Đinh Điểu đã đứng trên tường, định tung người nhảy vào rừng rậm.
Tiểu Thính Vũ Lâu gào thét đi tới, chưa đợi ông ta nhảy xuống, Tiểu Thính Vũ Lâu đã cắm vào tim ông ta.
“Pằng…” Mà cũng trong lúc đó, một tiếng súng vang lên, một viên đạn chuẩn xác bắn vào ót Đinh Điểu.
Đinh Điểu cũng không kịp phát ra tiếng gì, ngã trên đất mà chết.
“Ôi, võ công như thế này làm gì mà không được, lại cứ nhất định làm chó săn của Ngụy Nghiêm.” Phạm Cương đi đến trước thi thể của Đinh Điểu, dùng chân đá đá.
Sau khi xác định ông ta đã chết thì nói với vẻ tiếc hận.
Lê Vĩnh Thiên nhìn thi thể của Đinh Điểu, đột nhiên có một suy nghĩ vụt qua, một diệu kế hình thành trong đầu anh.
Vừa đúng lúc Trương Minh Nguyệt cầm súng bắn tỉa tới, Lê Vĩnh Thiên vẫy vẫy tay với cô ta.
Cô ta lập tức bước nhanh đến cạnh Lê Vĩnh Thiên, hơi chột dạ nói: “Hộ soái, tôi vừa thấy ông ta muốn bỏ chạy nên sốt ruột nổ súng.”
“Dù sao cũng phải giết chết ông ta, chết cũng được.
Cô biết nhiều năng nhân dị sĩ, có ai biết thuật dịch dung không?”
Trương Minh Nguyệt thấy Lê Vĩnh Thiên ngoắc tay với cô ta, còn tưởng rằng Lê Vĩnh Thiên trách cô tùy tiện ra tay, cô ta thấy Lê Vĩnh Thiên hỏi chuyện này thì khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Tôi biết dịch dung! Lần trước tôi đi nước Dẫn Dao ám sát vua Dẫn Dao, chẳng phải dịch dung ra nước ngoài sao? Tôi còn giúp Hà Ngọc Vinh dịch dung, để cô ấy đi ám sát vua Sư quốc đó? Chẳng lẽ anh quên rồi sao?” Trương Minh Nguyệt nói.
“Cái đó của cô không phải là dịch dung thật sự, chỉ là thuật hóa trang tương đối tốt mà thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy anh muốn dịch dung thế nào?” Trương Minh Nguyệt hỏi.
“Tôi muốn dịch dung thành Đinh Điểu, nên cần một người biết thuật dịch dung.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Trương Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có một người, nhưng tính cách rất quái dị.”
“Người có bản lĩnh ai mà không có tính cách quái dị, cô có thể liên hệ người đó ngay không?” Lê Vĩnh Thiên tỏ vẻ nghiêm túc mà hỏi.
“Người đó là thần trộm, nếu người đó không muốn gặp thì không ai có thể gặp được.
Bởi vì khinh công của người đó rất tốt, hơn nữa còn giỏi về dịch dung.
Dù cho thật sự gặp được thì cũng không biết có đúng người hay không.”
“Nhưng mà trước kia tôi vô tình cứu được người đó.
Nhưng ngoại trừ khinh công và dịch dung thì võ công cũng không cao, hơn nữa luôn cà lơ phất phơ không có trách nhiệm.
Hộ soái, anh muốn dịch dung làm Đinh Điểu làm gì?” Trương Minh Nguyệt tò mò hỏi.
“Chuyện này cô không cần quan tâm, mau chóng tìm người đó là được.
Chú Bằng, chú qua đây một chút, tôi với chú có việc cần bàn.” Lê Vĩnh Thiên nhìn Khương Hà Bằng đứng ở một bên mà nói.
Khương Hà Bằng thấy Lê Vĩnh Thiên chủ động nói chuyện với ông, hơn nữa còn gọi ông là chú Bằng thì lập tức vui vẻ cười rạng rỡ.
Ông thấy Lê Vĩnh Thiên muốn chấp nhận nhà họ Long rồi, ông ta vội vàng bước nhanh qua, vô cùng cung kính mà nói: “Cậu chủ có gì dặn dò.”
“Tướng quân Tiêu đã hiểu ý tôi, cho nên giữa chúng tôi vẫn giữa khoảng cách thì tốt hơn, chú trở về nhắn với ông ấy giúp tôi.”
Mặc dù Lê Vĩnh Thiên biết chuyện năm đó hoàn toàn là hiểu lầm Long Chấn Tiêu, nhưng muốn anh chấp nhận thì anh vẫn không vượt qua được bóng đen trong lòng.
Cho nên anh vẫn dùng tướng quân Tiêu để gọi Long Chấn Tiêu.
Nghe thấy xưng hô này, trong ánh mắt Khương Hà Bằng không che giấu được sự thất vọng.
Ông khẽ nói: “Cậu chủ, ông chủ bảo tôi ở đây bảo vệ cậu chủ và bà chủ, tôi không thể đi về như thế.”
“Tiếp theo chúng tôi sẽ có hành động, chi tiết cụ thể không tiện cho chú biết.
Tôi muốn chú đưa mẹ tôi về Long phủ, không phải ông ấy đã chuẩn bị một gian nhà soa, hãy để mẹ tôi ở trong gian nhà đó.
Ngoài ra để cho mấy người Nhược Mai cũng vào đó ở.” Sau đó Lê Vĩnh Thiên phải toàn lực đối phó Ngụy Nghiêm, anh sợ đến lúc đó Ngụy Nghiêm chó cùng rứt giậu tổn thương người nhà anh.
Bây giờ anh đưa mẹ và vợ đến nhà họ Long cũng để tránh nỗi lo về sau.
Thật ra anh làm vậy cũng không hoàn toàn vì mình, bởi vì anh biết thật ra Lê Tuyết Tương đã tha thứ cho Long Chấn Tiêu.
Anh chỉ lo tâm trạng của mình mà không để ý đến cảm nhận của mẹ cũng thật sự không tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...