“Nếu Lê hộ soái còn ở Đại Long Quốc thì anh ấy liệu có sợ những quốc gia thù địch này sẽ liên kết với nhau không?” Trấn nam Hộ soái Trần Kiện tức giận nói.
“Lê Vĩnh Thiên nổi loạn chống lại quốc vương Long Quốc nên bị cách chứ.
Chẳng lẽ Trần hộ soái không hài lòng với quyết định của quốc vương Long Quốc sao?” Ngụy Nghiêm nói.
“Mạc tướng không dám, chỉ là mạc tướng nhớ Lê hộ soái thôi..” Đương nhiên, Trần Kiện không dám bày tỏ sự bất mãn với quốc vương Long Quốc, mặc dù trong lòng rất bất mãn.
Advertisement
“Lê Vĩnh Thiên nagng ngược kiêu ngạo dam nổi loạn, hắn có lý do chính đáng để bị cách chức khi dám dám bất chấp mệnh lệnh.
Đại Long Quốc chúng ta có nhiều người tài năng, cho nên cần ngừng thảo luận về người này” Ngụy Nghiêm nói.
“Nếu Lê Hộ soái, những kẻ khiếp sợ kẻ thù, thì Hộ Bôn Sư, Hộ Lang Sư, Thiết Lang Sư và Thiệt Kỵ Sư sẽ không sợ những lực lượng liên minh của kẻ thù này.” Trấn trung Hộ soái Lưu Thiên Du nói.
“Nếu tình hình thay đổi đột ngột, chúng tôi có thể điều Hộ Bôn Sư, Hộ Lang Sư, Thiết Lang Sư và Thiệt Kỵ Sư trở về.” Trấn bắc Hộ soái Trương Lâm Lương nói.
Advertisement
“Chẳng lẽ ngoài Lê Vĩnh Thiên ra, thì ở Đại Long Quốc của ta, quân đội không có khả năng chiến đấu sao? Hộ Bôn Sư, Hộ Lang Sư, Thiết Lang Sư và Thiệt Kỵ Sư nếu điều chuyển trở lại, họ sẽ đi một quãng đường dài và vất vả.
Việc canh giữ Lang Quốc cũng quan trọng không kém! “ Ngụy Nghiêm nói.
“Nếu không kêu đội của Lê Vĩnh Thiên trở về cũng không sao cả.
Với binh lính và ngựa để chống lại kẻ thù, chúng ta có thể nhanh chóng tiêu diệt Sư Quốc.
Nếu nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và nước Dẫn Dao dám xâm lược, chúng ta sẽ đánh bại chúng từng nước một.” Trấn đông Hộ soái Bàng Siêu Vũ nói.
“Dễ dàng nhanh chóng tiêu diệt được Sư Quốc như vậy nào? Chỉ cần chiến tranh mở ra, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và nước Dẫn Dao sẽ nhân cơ hội xâm lược và thậm chí khiến ta đầu hàng, Lang Quốc cũng sẽ nổi dậy! Chỉ cần chúng ta đàm phán hòa bình và thành lập liên minh, quốc gia đối địch sẽ không dám hành động hấp tấp chống lại Long Quốc vĩ đại của chúng ta.
Tại sao chúng ta lại không làm điều đó khi một cuộc khủng hoảng lớn có thể dễ dàng giải quyết như thế? “Ngụy Nghiêm nói.
Ngụy Nghiêm không muốn những cấc Hộ soái này nói thêm nữa, ông ta lập tức dùng Cổ Hoặc khiến quốc vương Long Quốc nói: “Tất cả các ái khanh đừng nói nữa..
Ta nghĩ tể tướng Ngụy nói như vậy rât có lý hơn ta.
Quyết định đàm phán hòa bình với Sư Quốc!”
“quốc vương Long Quốc, chúng ta là một quốc gia to lớn, nếu đàm phán với một nước nho nhỏ như Sư Quốc sẽ bị thế giới chế giễu!” Trấn nói.
Trấn trung Hộ soái Lưu Thiên Du nói.
“Đúng vậy! Chúng ta hãy khiêu chiến với Sư Quốc! Nếu lo lắng rằng nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và nước Dẫn Dao nhân cơ hội tấn công, chúng ta có thể yêu cầu Lê Hộ soái xuất trận đẻ phá vỡ đối phương một lần nữa! “trấn đông Hộ soái Bàng Siêu Vũ nói.
“Đúng vậy, chỉ cần yêu cầu Lê Hộ soái ra trận lần nữa, mọi khủng hoảng đều có thể được giải quyết!” Trấn nam Hộ soái Trần Kiện cũng nói.
“Lê Hộ soái chỉ làm trái lệnh của triều đình một lần và đã bị trừng phạt thích đáng.
Bây giờ kẻ thù xuất hiện, chúng ta nên mời lại Lê Hộ soái ra mặt.” Trấn bắc Hộ soái Trương Lâm Lương nói.
Ngụy Nghiêm lập tức dùng thuật Cổ Hoặc khiến quốc vương Long Quốc tức giận: “Đừng nói lung tung nữa! Lê Vĩnh Thiên dám làm trái ý ta, trẫm đã hạ lệnh đuổi hắn.
Mới mấy ngày sau lại kêu hắn ra mặt.
Uy nghiêm của trẫm để đâu? Ta sẽ quyết định làm hòa với Sư Quốc!”
“Quốc vương Long Quốc, người ta thường nói người không xúc phạm ta thì ta cũng không xúc phạm người.
Bây giờ Sư Quốc dám nghênh chiến phạm phải chúng ta, chúng ta làm sao có thể không đánh mà thua chứ!” Trấn đông Hộ soái Bàng Siêu Vũ cho biết.
“Chém chém giết giết không phải là kế sách lâu dài.
Đánh nhau sẽ chỉ ảnh hưởng đến Long Quốc và sự phát triển kinh tế của nó.
Chỉ có duy trì hòa bình thì Long Quốc của chúng ta mới phát triển đúng đắn với chính sách! Ai muốn chống kế hoạch này chính là chống lại ta! “Quốc vương Long Quốc nói.
Tại triều, mọi người nhìn thấy quốc vương Long Quốc tức giận không dám nói thêm câu nào.
Sau đó Ngụy Nghiêm lại khiến Quốc vương Long Quốc nói: “Ta sẽ giao cho tể tướng Ngụy thu xếp thương lượng với Sư Quốc nhé.”
“Vi thần tuân lệnh!” Ngụy Nghiêm nói.
Tứ đại hộ soái vô cùng bất lực khi thấy quốc vương Long Quốc nhất quyết muốn làm hòa với Sư Quốc.
Bọn họ vốn dĩ vẫn luôn cứng rắn và thật sự không hiểu được, quốc vương Long vương tại sao có thể nhu nhược như vậy?
Nhưng khi Ngụy Nghiêm nhìn thấy bốn vị hổ soái muốn yêu cầu Lê Vĩnh Thiên xuất chinh, thì ông ta có suy nghĩ nghĩ cần phải loại bỏ Lê Vĩnh Thiên càng sớm càng tốt.
Nếu không thì sớm muộn gì Lê Vĩnh Thiên cũng sẽ trở lại!
Thành phố Đà Lạt.
Triệu Đình Vũ của Lại Nhi đã qua được điều trị bởi Lưu Đại Thông.
Cuối cùng, họ đã có thể được xuất viện.
Lê Vĩnh Thiên rất biết ơn Triệu Đình Vũ và Lại Nhi đã cứu sống họ.
Mẹ và chị gái đã đích thân đón họ từ bệnh viện và mời họ về nhà ăn tối.
Triệu Vũ Ngọc – em gái của Triệu Đình Vũ tất nhiên cũng được Lê Vĩnh Thiên mời đến nhà ăn tối.
Cả Triệu Đình Vũ và Lại Nhi đều nhận được sự quan tâm.
Mặc dù Lê Vĩnh Thiên không còn là Hộ soái bảo vệ đất nước, nhưng họ vẫn coi Lê Vĩnh Thiên là một Hộ soái bảo vệ đất nước.
Tất nhiên họ rất tôn trọng khi Lê Vĩnh Thiên mời họ.
Sau bữa tối, mọi người lại cùng nhau trò chuyện.
Triệu Đình Vũ và Lại Nhi cùng mọi người nói chuyện đến nửa đêm mới rời đi.
Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai mời họ ở lại trong biệt thự.
Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc không có nơi ở, vì vậy họ đồng ý sống tại biệt thự của Lê Vĩnh Thiên.
Còn Lại Nhi – người vừa mới bình phục chấn thương và không thể trở lại đội ngay lập tức, cũng đồng ý dưỡng sức trong biệt thự của Lê Vĩnh Thiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...