“Quốc vương Long Quốc, chuyện trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, tôi có thể căn cứ vào sự thay đổi của quân địch mà tùy cơ ứng biến, làm ra đối sách tương ứng, sẽ không để cho quân địch bao vây quân ta.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Không cần nói nữa! Trẫm cũng người trải qua trăm trận chiến, luận đến phần hành quân chiến đấu, chẳng lẽ trẫm lại không bằng anh?” Quốc vương Long Quốc có chút nổi giận.
Advertisement
Lê Vĩnh Thiên nghe thấy quốc vương Long Quốc tức giận, vội vàng nói: “Quốc vương Long Quốc dụng binh như thần, mạt tướng theo không kịp, đương nhiên còn kém xa ngài.
Nhưng bây giờ ngài đang ở trong Long Cung, đối với tình hình chiến đấu, không có rõ ràng bằng tôi! Tôi đang ở trên chiến trường, đối với hướng đi của quân địch nắm trong lòng bàn tay, biết rõ nên đối phó như thế nào.”
“Lê Vĩnh Thiên, dù sao anh vẫn còn quá trẻ, tính tình kiêu ngạo, dễ dàng khinh địch, trẫm không thể để cho mấy chục vạn tướng sĩ của Long Quốc cùng anh chơi với lửa.
Trẫm đã liên tục phát ra bảy khối lệnh bài Long, ra lệnh cho anh nhanh chóng rút quân, nhưng mà anh vẫn chống đối, có phải anh còn không đem cái quốc vương Long Quốc này để vào mắt hay không?” Quốc vương Long Quốc tức giận nói.
Advertisement
“Quốc vương Long Quốc, ngài là thống soái chí cao vô thượng của Long Quốc, mạt tướng làm sao dám không để ngài vào mắt được? Mạt tướng đối với quốc vương Long Quốc luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.
Tất cả những việc làm bây giờ của mạt tướng, cũng là vì Đại Long Quốc.
Mạt tướng không chịu rút quân, là không muốn làm cho thành quả chiến đấu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nếu như anh còn xem trẫm là quốc vương của Long Quốc, vậy nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của trẫm!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương Long Quốc, nếu như bây giờ đột nhiên rút binh, chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tương đương với đem tất cả thành quả chiến đấu, chắp tay lại trả về cho Sư Quốc.
Lần này xuất binh công phạt Sư Quốc, trở nên không có chút ý nghĩa nào cả!” Lê Vĩnh Thiên cố gắng giải thích.
“Đừng nói những chuyện này nữa! Trẫm mưu tính sâu xa, suy xét mọi sự còn sâu xa hơn anh! Ý trẫm đã quyết, lập tức rút binh, khải hoàn hồi triều, đây là mệnh lệnh! Nếu như anh vẫn không chấp hành mệnh lệnh của trẫm, lập tức khải hoàn hồi triều, chính là làm phản!” Quốc vương Long Quốc mạnh mẽ cứng rắn nói, không để lại một chỗ trống để hòa giải.
“Vâng.” Lê Vĩnh Thiên đối mặt với cường thế của quốc vương Long Quốc, không thể không đồng ý chuyện rút binh.
Quốc vương Long Quốc cũng đã tự mình lên tiếng, nếu không khải hoàn hồi triều, chính là làm phản, Lê Vĩnh Thiên nào dám không theo?
Thật ra, tất cả những lời này của quốc vương Long Quốc, đều là Ngụy Nghiêm dùng thuật Cổ Hoắc sai khiến nói.
Giọng điệu của quốc vương Long Quốc khi nói chuyện, không khác gì trong quá khứ, chỉ là trong chuyện rút binh lần này, kiên trì ý kiến của mình, không nghe Lê Vĩnh Thiên giải thích.
Bởi vậy, Lê Vĩnh Thiên cũng không thể phát giác được quốc vương Long Quốc có gì bất thường, càng không hề nghĩ đến chuyện anh ta đã bị người khác khống chế tư tưởng.
Tư tưởng của con người cũng có thể bị người khác khống chế, đây là chuyện không thể tưởng tượng được, không ai có thể nghĩ đến.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Vĩnh Thiên giống như người mất hồn, hồn phách như đã bay đi nơi nào đó.
“Hộ soái, quốc vương Long Quốc nói thế nào?” Phạm Cương hỏi.
“Quốc vương Long Quốc vẫn kiên quyết để cho chúng ta rút binh.” Lê Vĩnh Thiên bất lực nói.
“Xuất binh công phạt Sư Quốc cũng là ý của quốc vương Long Quốc, rút binh cũng là ý của quốc vương Long Quốc, sự tương phản trước sau này của quốc vương Long Quốc, thật sự là quá lớn.” Phạm Cương nói.
“Đúng vậy! Thái độ của quốc vương Long Quốc rất khác thường, dưới tình thế tốt như thế này, ép chúng ta rút binh về, thật không biết anh ta rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa.” Hà Ngọc Vinh có chút tức giận bất bình.
“Tối hôm qua Long Cung đã bị thích khách đột kích, hôm nay quốc vương Long Quốc lập tức liên tục phát ra bảy khối lệnh bài Long yêu cầu chúng ta rút quân, trong chuyện này khẳng định có gì đó rất kỳ quái.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Có gì kỳ quái vậy?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Bây giờ tôi cũng không biết, cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Quốc vương Long Quốc cũng đã ban xuống lệnh chết, nếu không phục tùng mệnh lệnh, sẽ theo tội làm phản mà xét sử, chúng ta còn có thể làm sao nữa? Chỉ có thể rút binh, khải hoàn hồi triều thôi.” Lê Vĩnh Thiên vô cùng bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói muốn rút binh, Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh, Lưu Văn Vũ cũng có cảm giác rất đau đớn.
Nhưng người đau lòng nhất, vẫn là Lê Vĩnh Thiên.
Thậm chí anh còn rơi nước mắt!
“Toàn quân tướng sĩ đẫm máu chiến đấu hăng hái đổi lấy thành quả chiến đấu, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!” Lê Vĩnh Thiên ngước hai mắt đẫm lệ lên, ngửa mặt lên trời thở dài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...