Long Uy Chiến Thần


“Hộ soái, tại sao lại phải ám sát quốc vương Sư Quốc?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Bởi vì phải đánh ngủ đầu, mới có thể đánh chiếm được quân địch mà ít thương vong nhất.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vì sao lại chọn tôi đi ám sát quốc vương Sư Quốc?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Bởi vì tôi tán thưởng năng lực của cô, cảm thấy cô có thể đảm nhiệm được.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ở Long Quốc rộng lớn chúng ta nhân tài đông đúc, cao thủ nhiều như mây, lẽ nào ngoài Hà Ngọc Vinh tôi ra, không ai có thể đảm nhiệm được việc này?” Hà Ngọc Vinh cũng muốn giả bộ.
Advertisement
“Cô đừng bắt chước lời thoại của tôi nữa, cô không cần nhẹ nhàng đâu, trừ cô ra, còn có Trương Minh Nguyệt có thể gánh vác được.

Luận về việc ám sát, khả năng của cô ấy còn tốt hơn cô.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tên của tôi là Hà Ngọc Vinh, sao tôi có thể không nhẹ nhàng cho được? Anh cho rằng Trương Minh Nguyệt có thể gánh vác được, vậy thì phái cô ta đi đi!” Hà Ngọc Vinh nghe thấy Lê Vĩnh Thiên khen ngợi Trương Minh Nguyệt, hơi khó chịu nói.
“Tôi đã cử cô ấy đi làm một nhiệm vụ khó hơn rồi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nhiệm vụ gì?” Hà Ngọc Vinh hỏi.

Advertisement
“Tôi phái cô ấy đi ám sát quốc vương của Khâu Dẫn Quốc.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đến cả quốc vương của Khâu Dẫn Quốc mà anh cũng muốn ám sát sao?” Hà Ngọc Vinh kinh ngạc hỏi.
“Không sai, đây chính là kết quả của cuộc họp thảo luận được, không ra quân hành quân xa, áp dụng cách đánh phủ đầu trước tiên.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Khâu Dẫn Quốc là một đất nước nhỏ, mà Sư Quốc lại là một nước lớn, ám sát quốc vương của Khâu Dẫn Quốc, cũng không thấy khó hơn ám sát quốc vương Sư Quốc bao nhiêu mà!” Hà Ngọc Vinh nói.
“Tuy rằng Khâu Dẫn quốc không lớn bằng Sư Quốc, thế nhưng Khâu Dẫn Quốc cách Long Quốc chúng ta một vùng biển, sau khi giết quốc vương của Khâu Dẫn quốc, rất có để quay về, rất có thể bị kẹt lại ở trong Khâu Dẫn Quốc, tỷ lệ nguy hiểm cao hơn so với việc cô ám sát quốc vương của Sư Quốc.

Sau khi cô giết quốc vương Sư Quốc, cho dù chưa về được, chúng tôi cũng có thể nhanh chóng tiếp ứng cho cô.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bất kể là ám sát quốc vương Khâu Dẫn Quốc, hay là ám sát quốc vương Sư Quốc, đều là nhiệm vụ sống còn.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Không sai.

Nếu như cô sợ chết, có thể từ chối, tôi sẽ phái những người khác đi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ai nói tôi sợ chết? Nhiệm vụ khó khăn cỡ nào tôi cũng đã từng thi hành, không phải chỉ là ám sát quốc vương của Sư Quốc thôi sao? Tôi giết cho anh xem là được.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Được, vậy tôi chúc cô vạn sự thành công.

Chỉ cần cô có thể ám sát quốc vương Sư Quốc thành công, cô đã lập được công lớn không ai bì được rồi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được, anh chỉ cần ngồi yên chờ tin tốt thôi!” Hà Ngọc Vinh nói.
“Vì sự an toàn của cô và Trương Minh Nguyệt, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, không thể tiết lộ ra chút tin tức nào.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Việc này tôi đương nhiên biết, anh cho rằng tôi sợ mình sống lâu quá hay sao, tự mình tiết lộ thông tin?” Hà Ngọc Vinh nói.
“Ừ, việc đánh phủ đầu này quá khó khăn, chúng ta đi về Đà Lạt trước, gọi Trương Minh Nguyệt đến, làm một kế hoạch kỹ càng kín đạo, rồi hành động.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được!”
Hà Ngọc Vinh và đám vệ sĩ đưa Lê Vĩnh Thiên đến sân bay của Long Đô, ngồi trên máy bay trở về thành phố Đà Lạt.

Bốn vị hộ soái còn lại cũng quay về chiến khu.
Hộ soái Trấn Trung đóng giữ kinh đô và vùng ngoại ô Lưu Du Thiên, vì quốc vương Long Quốc đã trở về, ông ta cũng tuân mệnh quay về chiến khu Trung Nguyên.
Năm vị hộ soái đều lần lượt rời đi, Long Đô cũng do một mình quốc vương Long Quốc đóng giữ.

Sau khi trở lại thành phố Đà Lạt, Lê Vĩnh Thiên gọi Trương Minh Nguyệt đến phòng tác chiến thành phố Đà Lạt.
Trương Minh Nguyệt nhận được chỉ thị của Lê Vĩnh Thiên, lập tức chạy tới.
Đi tới phòng tác chiến, Trương Minh Nguyệt trông thấy trong phòng chỉ có Lê Vĩnh Thiên và Hà Ngọc Vinh, cũng biết rằng Lê Vĩnh Thiên nhất định là có chuyện vô cùng bí mật muốn bàn bạc với mình.
“Hộ soái Lê, gọi tôi đến có việc gì vậy?” Trương Minh Nguyệt hỏi.
“Hiện giờ có một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, muốn mời tổ trưởng Trương ra tay chấp hành.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nhiệm vụ gì vậy? Mời hộ soái Lê nói, Trương Minh Nguyệt có chết cũng không chối từ!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Được! Tôi muốn cử cô đến Khâu Dẫn Quốc, ám sát quốc vương của Khâu Dẫn Quốc!” Lê Vĩnh Thiên nói thẳng.
“Cái gì? Sao lại cử tôi đi ám sát quốc vương của Khâu Dẫn Quốc?” Trương Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Vĩnh Thiên sẽ phái mình đi làm nhiệm vụ điên cuồng như vậy!
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Tại sao lại phải ám sát quốc vương Khâu Dẫn Quốc?” Trương Minh Nguyệt hỏi.
“Hôm nay Long Cung tổ chức hội nghị, quốc vương muốn ra quân chinh phạt các nước đối địch, tôi đề xuất chọn cách đánh phủ đầu, dùng cái giá ít nhất để giải quyết cuộc chiến tranh này, quốc vương và các vị hộ soái đều đồng ý rồi.

“Cho nên, tôi muốn cử cô và Hà Ngọc Vinh đi làm nhiệm vụ đánh phủ đầu này.

Cô ám sát quốc vương Khâu Dẫn quốc, còn Hà Ngọc Vinh sẽ lo phần quốc vương Sư Quốc.”
Lê Vĩnh Thiên nói kế hoạch đánh phủ đầu ra.
“Nếu là chuyện mà quốc vương và các vị hộ soái đã quyết định, tôi đương nhiên sẵn lòng đi thực hiện.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Nhiệm vụ lần này, vô cùng hung hiểm, có thể một đi không trở lại, hai người có thể suy nghĩ cẩn thận.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tôi đã nghĩ xong đâu vào đấy rồi, vì sự nghiệp vĩ đại ngàn đời của Long Quốc, Hà Ngọc Vinh tôi cho dù có chết ở Sư Quốc, cũng tuyệt đối không lùi bước!” Hà Ngọc Vinh nói.
“Hộ soái Lê, tôi là tổ trưởng của tổ đặc công Shadow, đáng lý phải dốc sức vì đất nước, cho dù nhiệm vụ có nguy hiểm đến thế nào, Trương Minh Nguyệt có chết cũng không từ chối!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Được! Hai người cũng là những người phụ nữ ưu tú nhất của Long Quốc, phụ nữ không thua kém đấng mày râu, Long Quốc nhất định sẽ không quên hai người.

Công trạng và thành tích của hai người, sẽ lưu danh sử sách!” Lê Vĩnh Thiên nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui