" Phải...là thiếp làm.
Là thiếp cho người độc chết long thai " Mạn Xung mệt mỏi thở ra một cái, giống như muốn đẩy hết nỗi âu lo bấy lâu của mình ra ngoài.
" Bởi nếu long thai của Hiền phi không chết, thì nhị hoàng tử của thần thiếp làm sao có mệnh thiên tử.
Sau này hoàng thượng nhất định ưu ái con của ả ta hơn "
" Nàng đúng là chấp mê bất ngộ "
" Là bọn họ ép thiếp! " Huệ phi đột nhiên cao giọng, bộ dạng nàng ta lúc này khiến cho người khác sợ hãi.
Hoàng thượng cũng sững sờ không kém.
" Thiếp cũng mang họ Mạn, dựa vào đâu tỷ tỷ được làm hoàng hậu, còn thiếp chỉ là một nhị phẩm thứ phi? Dựa vào đâu nàng ta được người người hô tụng, còn thiếp phải nhận chê cười oán trách? "
" Cho nên hoàng hậu sảy thai cũng là do nàng? "
" Phải, là thiếp mua chuộc mama khiến tỷ tỷ khó sinh, sinh một tử thai "
" Độc phụ!? " trong lòng hắn bây giờ là một cỗ kinh tởm, chả trách các con của hắn còn chưa chào đời đã gặp nạn, đều do nàng ta.
" Phải, thần thiếp là độc phụ! Còn có đại hoàng tử, cũng là thần thiếp thông đồng với thái hậu lập ra kế hoạch cứu giá để người nạp Mạn Tuyền vào hậu cung.
Cũng là thần thiếp cho người đẩy hoàng tử xuống hồ!? Tất cả đều là thiếp...!"
Doãn Hàm trầm mặc nhìn Mạn Xung, khó khăn hỏi :" Tĩnh Ngọc chưa từng làm gì nàng...!"
Huệ phi ngước nhìn hắn, tuyến lệ cũng rơi xuống : " Hoàng thượng, người sủng ái Hiền phi.
Ngày ngày cùng nàng ta ân ái cũng không đến Sương Túy cung của thiếp, tại sao bắt thiếp hằng đêm phải cô đơn chiếc bóng? Rốt cuộc thiếp có gì không bằng Hiền phi? "
Doãn Hàm đứng lên vuốt lại long bào, trong lòng hắn bây giờ phức tạp vô cùng.
Huệ phi vẫn quỳ đó, khuôn mặt bình thản như mặt hồ :" Thần thiếp vẫn luôn tự hỏi, người tại sao vẫn luôn gọi Hiền phi là Tĩnh Ngọc? Bởi vì người đối với nàng ta là chân tâm sao...? "
" Hoàng thượng, thiếp cũng muốn người gọi thiếp bằng nhũ danh "
" Hoàng thượng, bất luận người xử trí thiếp ra sao cũng được.
Xin người bảo toàn cho Thử Huyền..."
Thân ảnh long bào đã rời đi, Huệ phi thu mình lại đi về phía tẩm điện của nhị hoàng tử.
Nhìn con trai ngủ say giấc trong nôi, trong lòng mang một trận hối hận.
" Chẳng lẽ ngay từ đầu, là thiếp sai sao? "
Chưa đầy hai canh sau, hoàng thượng ban chết cho Huệ phi nhưng đâu đó vẫn còn bảo toàn danh nghĩa cho nàng ta.
Lương thái phi nhận xong tin báo rồi nhìn Đức phi và Tĩnh Ngọc :" Bên ngoài đã an ổn, các ngươi cũng mau chóng thu xếp hồi cung đi.
Hiền phi, bảo trọng long thai đó "
Tĩnh Ngọc xoa bụng đã lớn mấy vòng, khẽ gật đầu.
Vì sợ loạn thần tặc tử bắt giữ phi tần nên trước khi bọn người Dật An vương tấn công vào thì tất cả phi tần đều được sơ tán ra bên ngoài hoàng cung, Tĩnh Ngọc cùng Đức phi qua phật điện của Lương thái phi nương nhờ.
Cách đây không lâu, sau khi biết tin sảy thai.
Nàng lại càng cảm thấy không đúng, là một người học y Tĩnh Ngọc sao có thể không phát hiện ra bản thân ra sao? Vì không thể tự bắt mạch cho nên đã triệu thái y khám lần nữa, quả nhiên hỉ mạch càng rõ.
A Thiển lúc đó mới khó khăn nói với nàng, tất cả là kế hoạch của hoàng thượng.
Để cho Huệ phi lầm tưởng nàng sảy thai, mới không ra tay nữa.
Đường trở về cung phút chốc dài thườn thượt, An Tình cung ở trước mắt nhưng cớ ngỡ xa vạn dặm.
Hoàng thượng đã đứng đó đợi nàng, giống như đợi từ rất lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, khó khăn biểu đạt.
" Hoàng thượng đại nghiệp đã thành, chúc mừng "
" Nàng còn giận trẫm sao? "
" Hoàng thượng là long tử, khắp thiên hạ đều là con dân của người.
Làm sao có thể giận người? " Tĩnh Ngọc tự đỡ bụng mình chậm rãi đi vào cửa cung, cánh tay thon thả nhanh chóng bị hắn bắt lấy.
" Trẫm làm như thế cũng chỉ vì lo lắng cho an toàn của nàng và hài tử.
Nàng tức giận nữa, có được không? "
Tĩnh Ngọc siết chặt nắm tay, kiềm chế giọng nói phẫn nộ :" Được, thiếp không giận người.
Người diệt trừ Dật An vương cũng được, diệt trừ Huệ phi cũng được, thiếp không quản.
Nhưng người lại đem tính mạng của con chúng ta ra mạo hiểm...vậy dám hỏi hoàng thượng, thần thiếp nên làm gì chứ? "
Doãn Hàm ngơ ngẩn nhìn nàng, cánh tay cũng dần buông thỏng.
Phải nói đúng hơn, chính hắn cũng không biết nên biện minh ra sao...
" Hoàng thượng là minh quân, sao không thể biết từ trước được chứ.
Người rõ biết Huệ phi là chủ mưu nhưng vẫn năm lần bảy lượt dung túng.
Chẳng qua là người nhắm mắt làm ngơ cho ả ta nhiễu loạn hậu cung!? "
" ...!"
" Người rõ biết đường đi nước bước của Dật An vương và thái hậu nhưng vẫn cố chấp chờ đợi Huệ phi bày trò.
Không phải là người không ra tay, mà là người chờ đợi một ngày nào đó Mạn Xung sẽ quay đầu hối lỗi, bởi trong mắt của người nàng ta vẫn là nữ nhân ngây thơ thuở ban đầu! "
" Trẫm..."
" Đến cuối cùng người vẫn không nỡ xuống tay.
Mạn gia vẫn ở đó một gia tộc vinh hiển, Mạn Xung vẫn là Huệ phi của hoàng đế, thân mẫu của nhị hoàng tử.
Còn những đau thương của thiếp, người bù đắp thế nào chứ? "
Dồn nén bao ngày, cuối cùng nước mắt của Tĩnh Ngọc không nhịn được mà rơi xuống.
Cõi lòng hắn như một vỡ tung, rất muốn bước đến ôm nàng nhưng bàn tay cứ dùng giữa không trung rồi chẳng nhúc nhích nổi.
Tĩnh Ngọc không nhận được câu trả lời, nước mắt chỉ đành thay như lời nói liên tục rơi xuống.
" Hoàng thượng, nhất kiếm nhất tâm nhất đoạn tình.
Người còn nhớ không? "
Nhất kiếm nhất tâm nhất đoạn tình.
Thần thiếp muốn cùng người đồng quy vu tận...
Ngay lúc hắn còn đang ngây ngốc thì cửa An Tình cung cũng đóng lại, Doãn Hàm chạy đến chặn lại kết quả bị cánh cửa kẹp trúng ngón tay đến trầy xước.
Hắn cũng không dám động, sợ mình làm tổn hại nàng và long thai.
" Tĩnh Ngọc, Tĩnh Ngọc.
Nàng nghe trẫm nói trước..."
Bên kia cánh cửa chỉ còn lại giọng khàn đục của nàng : " Hoàng thượng về đi.
Cửa An Tình cung tuy lớn nhưng cũng không đón tiếp nổi thánh giá.
"
Cửa cung vẫn cứ đóng chặt, giống như chính nàng cũng muốn đóng chặt trái tim.
Hoàng đế vẫn cứ ở đó đợi, đợi từ ngày xuân sang ngày hạ...
========
" Hoàng huynh, uống một chén rượu đi.
"
Doãn An thoải mái rót một ly, nhìn bộ dạng thê thảm của hoàng huynh nhà mình mà cười đắc ý.
Sớm đã không thích chuyện hoàng huynh có tam thê tứ thiếp, nay lại bị một Hiền phi hành hạ đến mức này.
Còn không khoái chí sao?
Doãn Hàm uống xong ly rượu, liền chán ghét nhìn đệ đệ :" Ngươi cười cái gì? Trẫm còn chưa đủ thảm sao? "
" Hiền phi rốt cuộc là lai lịch thế nào lại khiến hoàng huynh bi lụy như thế chứ? "
Doãn Hàm tiếp tục rót rượu, cúi đầu khổ sở :" Nàng ấy...nàng ấy là người mà trẫm có dùng cả đời để yêu cũng thấy không đủ.
"
An vương không nói gì, chỉ bất ngờ nhìn hắn.
Không ngờ hoàng huynh đa tình của mình cũng có ngày nói câu này.
Sau đó chính Doãn An cũng nhớ đến nữ nhân ở phật điện của Lương thái phi hôm dẹp phản loạn, cô nương đó...thực sự đẹp.
Hàn Minh bê đến một dĩa lớn với mấy trái đào vàng ngâm mật, hắn liếc mắt nhìn một cái.
Tự nhủ chắc Tĩnh Ngọc sẽ thích lắm, dù sao cũng đã mùa hè rồi, đào vàng ướp lạnh sẽ rất ngon.
" Đem qua cho Hiền phi một dĩa đi "
" Hoàng thượng, cửa cung của Hiền phi nương nương vẫn chưa nhận đồ chúng ta đưa tới "
" Đưa cho cung nữ của nàng ấy là được " Doãn Hàm vẫn cúi đầu uống rượu sau đó đá đá chân Doãn An :" Uống đi, suy suy nghĩ nghĩ cái gì? "
" Còn không phải giúp huynh nghĩ kế sách sao? " Doãn An che giấu mơ mộng của bản thân rồi mới tiếp tục uống rượu.
" Có thể làm gì chứ? Là trẫm đã khiến nàng ấy tổn thương, còn suýt chút nữa mạo hiểm hài tử.
"
Trong lòng hắn mà nói, đối với nàng trước đây chưa từng thay đổi.
Còn chuyện của Huệ phi, quả thật hắn không đành lòng.
Hắn đã từng mong Huệ phi vì nhị hoàng tử mà biết quay đầu là bờ, nếu nàng ta đã chấp mê bất ngộ hắn đương nhiên không thể nương tay.
Nhưng sự không quyết đoán của hắn lại khiến cho Tĩnh Ngọc thiệt thòi bấy lâu.
" Vậy hoàng thượng càng phải có thành ý với Hiền phi chứ? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...