" Nô tì thỉnh an hoàng thượng "
" Trẫm hỏi người, trước khi nương nương nhà ngươi xảy ra chuyện đã dùng qua những gì "
Đinh Thục hạ thấp đầu nghĩ ngợi :" Hồi hoàng thượng, lúc sáng nương nương dùng điểm tâm của ngự trù, trưa nay nương nương nói không muốn ăn nên nô tì sai người nấu canh hạt sen.
Lúc chiều hoàng hậu nương nương đến, có mang bánh tự tay làm, chủ tử nô tì có ăn một hai cái không bao lâu sau thì bụng đau quằng quại sinh non "
" Ý ngươi là sau khi Mạn phi ăn bánh của hoàng hậu rồi mới xảy ra chuyện? "
Đinh Thục lập tức dập đầu :" Nô tì không dám nói bậy, hoàng hậu nương nương là tỷ tỷ ruột của chủ tử nô tì, sao có thể hại ruột thịt của mình.
Hoàng thượng minh giám "
" Hoàng hậu là tỷ tỷ của Mạn phi, Mạn phi khó sinh sao nàng ta không lo lắng ở lại? "
" Hồi hoàng thượng, ban đầu hoàng hậu cũng ở lại.
Chỉ là sau đó vì mùi máu ở phòng sinh quá tanh mà lập tức thấy không khỏe, cho nên...hoàng hậu mới về tẩm cung trước "
Doãn Hàm phất tay để Đinh Thục lui đi, sau đó dặn dò Hàn Minh cẩn thận điều tra những thứ mà Mạn phi đã dùng qua, duy chỉ trong lòng hắn có nghi kỵ với ai có lẽ hắn cũng hiểu.
Mạn phi vừa tỉnh bên giường đã có Đinh Thục và Tĩnh Ngọc.
" Hiền phi tỷ tỷ "
Tĩnh Ngọc ngồi gần đó cũng nhanh chóng đi lại :" Muội không sao chứ? Thái y nói thân thể muội suy kiệt sau sinh, phải nhanh chóng bồi bổ mới được.
Người đâu, mang canh và thuốc sắc đến đây.
Đinh Thục, mau cho chủ tử nhà ngươi uống đi "
Mạn Xung được Đinh Thục đỡ dậy, chủ tớ âm thầm đưa mắt nhìn nhau, nàng ta yếu ớt hỏi :" Tỷ tỷ, hài tử của muội thế nào rồi? "
" Nhị hoàng tử không sao, đang được mama chăm sóc ở kế điện "
Mạn Xung khó khăn cười, ánh mắt thập phần xúc động sau đó nắm tay Tĩnh Ngọc :" Tỷ tỷ, có người hại muội.
Trời cao có mắt cũng bảo hộ mẫu tử muội "
" Mạn muội muội sao lại nói thế? "
Mạn Xung có chút kích động thở gấp, đôi mắt chỉ toàn hoảng hốt :" Là hoàng hậu nương nương, là người muốn hại muội chết để đoạt nhị hoàng tử "
" Muội muội đừng kích động " Tĩnh Ngọc có chút rối bời liên tục trấn an Mạn Xung :" Muội muội, những lời này không thể nói bậy "
" Tỷ tỷ, trong điểm tâm mà hoàng hậu mang tới có độc.
Tỷ tỷ phải cứu muội, muội còn phải chăm sóc cho hài tử "
" Được được.
Đinh Thục, chăm sóc cho Mạn phi trước "
Tĩnh Ngọc vừa đi ra đến cửa đã nhìn thấy Doãn Hàm, e rằng mấy chuyện vừa rồi hắn đã nghe rất rõ, nàng vội kêu lên một tiếng :" Bệ hạ..."
Hắn gật đầu sau đó nắm tay nàng, Tĩnh Ngọc cảm nhận được bàn tay hắn lạnh vô cùng :" Cùng trẫm đến thăm nhị hoàng tử nào "
Nhị hoàng tử rất khả ái, sau khi An Doanh quý phi hạ sinh Thử Lâm trong cung liền không có một vị hoàng tử nào nữa, đứa trẻ này là con của Mạn phi còn rất cực khổ mới sinh ra, hắn đặc biệt yêu thương.
" Hoàng thượng đã đặt tên cho nhị hoàng tử chưa? "
" Đã nghĩ ra rồi.
Lấy chữ " Huyền "
" Thử Huyền? Thần thiếp thay nhị hoàng tử khấu tạ long ân "
Doãn Hàm ngồi xuống, cho mama bế nhị hoàng tử đi.
Tĩnh Ngọc đứng bên cạnh rót trà :" Bệ hạ có phải nghĩ đến chuyện của Mạn phi không? "
" Nàng có biết ban nãy Hàn Minh đã điều tra ra những gì không? "
Tĩnh Ngọc ngồi cạnh hắn, nghiêm túc lắng nghe.
Doãn Hàm uống xong ngụm trà liền sắc mặt u ám :" Trong điểm tâm mà hoàng hậu mang tới có thuốc đẩy thai có dược tính mạnh.
Nếu không nhờ cẩn thận của thái y, e rằng Mạn phi đã băng huyết mà chết "
" Hoàng thượng, đây là trọng tội.
Cho dù hoàng hậu nương nương có gan cách mấy cũng không liều lĩnh mà ra tay "
" Bây giờ chứng cứ đều hướng về nàng ta, không phải là hoàng hậu thì là ai kia chứ? Lang thái y hồi báo trẫm, hoàng hậu suy nhược sau sinh không thể mang thai, nàng ta muốn đoạt con của Mạn phi!! " Ngữ khí của Doãn Hàm không hề nhỏ, tách trà trên tay cũng bị đổ ra ngoài.
Tĩnh Ngọc vội lau tay hắn, xót xa nhìn
" Hoàng thượng, bảo trọng long thể "
Doãn Hàm thở dài một cái, ánh mắt lạnh lẽo gọi Hàn Minh :" Hàn tổng quản, đến Khôn Ninh cung truyền chỉ, hoàng hậu độc ác mưu hại phi tần đoạt hoàng tự, lòng dạ cay nghiệt nhưng xét thấy Mạn phi vừa hạ sinh long tôn, có công với hoàng gia nể tình tỷ muội của họ, không phế hậu giam vĩnh viễn tại Khôn Ninh cung.
"
" Hoàng thượng..." Tĩnh Ngọc vội kêu lên một tiếng nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của hoàng thượng, nàng đã biết hoàng hậu sẽ không thể trở mình được.
Hoàng thượng trừng trị hoàng hậu nhưng vẫn chừa lại thể diện cho Mạn phi, chung quy cũng là do nhị hoàng tử.
Doãn Hàm giống như trút được gánh nặng, nghĩ nghĩ một chút :" Còn nữa, truyền chỉ đến Sương Túy cung, Mạn phi sinh được hoàng tử, tấn làm Huệ phi.
Để an ủi nhị hoàng tử, ban cho Thử Huyền phong hiệu Phúc Khang "
" Vâng hoàng thượng " Hàn Minh vừa rời khỏi, Tĩnh Ngọc chỉ dành im lặng thở dài.
Đây chính là cung cấm, một người được thăng phi một người lệ rơi...
========
" Hàn tổng quan, hãy cho bản cung gặp hoàng thượng.
Bản cung thực sự bị oan "
" Hoàng hậu nương nương đừng làm khó nô tài, bây giờ hoàng thượng thực sự không người "
Hoàng hậu bất chấp hình tượng kéo tay Hàn Mình, nàng ta hoảng hốt vô cùng.
Đột nhiên Mạn phi lại sinh non, còn là do bánh điểm tâm mà nàng ta lại đem tới, tất cả chứng cứ đều hướng về mình.
" Hoàng hậu nương nương, chứng cứ đều chỉ về người mưu hại hoàng tự.
Nô tài chỉ là truyền chỉ theo ý của hoàng thượng, người đừng là nô tài khó xử.
A Dư cô cô, cô mau để hoàng hậu nghỉ ngơi đi "
Hoàng hậu hoảng loạn vô cùng, không rõ tại sao lại như thế.
Luôn miệng gào rằng mình oan uổng.
Đến khi bản thân ngồi thừ ở chính điện, bên cạnh chỉ còn nô tì tâm phúc đang thay nàng khóc.
" Bản cung không mưu hại hoàng tự, sao hoàng thượng lại không tin ta? A Dư...bản cung không có làm " Mạn Kỳ nhìn đại môn của Khôn Ninh cung xa xa dần khép lại, nghĩ đến hoàng thượng muốn nhốt nàng ở đây cả đời...liền u uất không thôi, máu từ mũi chảy xuống, A Dư chưa kịp hô lên thì hoàng hậu đã ngất rồi.
"Nương nương, nương nương!! Người đâu rồi, có ai không? Người đâu, hoàng hậu nương nương ngất rồi!! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...