Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình

Ở nhà hắn
-          Sao mấy người quyết định mà không báo trước cho con một tiếng
-          Con cần biết sao _ ba hắn nói
-          Con còn chẳng thèm ở nhà để bàn bạc chuyện này
-          Thì bà hay ba phải nói cho tôi biết chứ _ hắn hét rồi bỏ đi
-          Đức…đứng lại cho ta…Đức _ ba hắn gọi nhưng hắn không dừng lại
Ở nhà nó
-          Em có chuyện gì à _ anh nó hỏi
-          Không có _ nó nói
-          Anh tưởng em đi Đà Lạt về sẽ vui hơn chứ
-          Anh hai này _ nó ấp úng
-          Có chuyện gì
-          Hôm trước anh hai có nhắc tới chuyện du học phải không _ nó hỏi
-          Ừ, sao thế
-          Giờ em muốn đi được không _ nó nhìn anh nó chờ đợi
-          Mà sao _ anh nó khó hiểu nhìn nó
-          Chỉ là em muốn du học để hoàn thành ước nguyện của ba thôi
-          … _ anh dường như đọc được suy nghĩ trong mắt nó
-          Quyết định rổi à _ anh nó hỏi lại cho chắc chắn
-          Dạ….thủ tục sẽ làm trong bao lâu _ nó hỏi
-          Nhanh thì 1 ngày lâu thì 2  3 ngày
-          Bao lâu em sẽ đi được
-          Bất kỳ khi nào em muốn
-          Được, càng sớm càng tốt anh à _ nó nói
-          Đừng cố sống như vậy nữa _ anh nó nói rồi đứng dậy bỏ vào phòng
-          Anh hai à … _ nó cũng đứng dậy
Dư âm ăn mừng lớp nó vẫn còn, lớp nó vẫn chưa tập trung học hành cho đàng hoàng. Nó vẫn chưa nói chuyện sẽ đi chơ Linh với Thiện biết. Từ ngày nó nhận thiệp mời cũng Hồng nó cũng không thấy hắn nữa. Không biết hắn ở đâu, làm gì. Dù nhiều lần lên sân thượng tìm nhưng nó vẫn không thấy.
-          Còn 3 ngày nữa _ nó nói thầm
-          3 ngày _ Khánh hỏi
-          Ôi trời ơi, giật mình _ nó nói
-          Sao lại 3 ngày _ Khánh hỏi

-          Gì vậy _ Thiện tay cầm que kem đi tới
-          Muốn đi đâu chơi không _ nó nói
-          Đến khu vui chơi đi _ Linh nói
-          Đồ con nít _ Thiện nói
-          Gì chứ, cậu nói cậu không thích coi
-          Không thích _ nói rồi Thiện bỏ chạy cho Linh dí theo
-          Đi cùng không anh _ nó cười
-          Không, anh phải về _ Khánh hất mặt về phía chiếc xe Ly đang đứng _ làm con ngoan
-          Hì, chúc anh may mắn _ nó vỗ vai Khánh
-          Đợi tao với con kia _ nó chạy lại chỗ Linh
Khánh tính ra về thì chợt nhớ ra mình quên đồ trên lớp nên đã quay lại  lấy. Vô tình thấy Ly và Hồng đang đứng nói chuyện.
-          Em thật ngu ngốc mà _ Ly quát vào mặt Hồng
-          Em không ngờ tụi bạn nó lại tin tưởng nó như vậy _ Hồng khép nép
-          Ây…sao em luôn làm chị bực mình vậy chứ…. _ Ly tức giận
-          Dù sao em cũng đã làm nhiều chuyện khiến cô ta thảm hại rồi, chuyện nhỏ vầy chị lo làm gì _ Hồng cười
-          Chiếc đồng hồ cỏn con đó mà em nói là nhiều sao _ Ly hét lớn
-          Chị đừng có hét to thế, người khác nghe được thì sao _ Hồng nói
-          Em chỉ mới học lớp 10 thôi mà…nhưng mà chuyện chiếc dây chuyền không phải em đã làm tốt sao _ Hồng nói tiếp
-          … _ Ly nhìn quanh quất rồi nói _ về nhà chị nói chuyện tiếp với em _ Ly bỏ đi
-          Chị à, còn chuyện ở đà  lạt nữa mà _ Hồng vừa chạy theo Ly vừa nói
Khánh như không tin vào tai mình, thật không ngờ tâm địa của mấy người lại độc ác như vậy. Khánh chạy vội vào phòng lấy đồ rồi chạy ra tìm hai chị em nhà đó coi có thể nghe thêm được gì không.
Tụi nó cứ như trẻ lên 5 vậy, trò gì cũng chơi, tụi nó chơi hết các trò ở công viên luôn. Nào là cá viên chiên, nào là nước ngọt, nào là kẹo bông tụi nó cái nào cũng thử.
-          Đã quá _ Linh ngồi dài xuống dốc cỏ trong công viên
-          Ăn đi _ Thiện đưa cho nó một xâu thịt nướng
-          Cảm ơn _ nó nhận xâu nướng đó
-          Hôm nay vui quá _ Linh nhìn nó
-          Tao nói này _ nó nói _ nếu…nếu như
-          Có gì nói đi, mày cứ ấp úng hoài à _ Linh tay cầm xâu nướng tay cầm lon nước
-          À không _ nó nói
-          Ây…cái con này _ Linh nhìn nó

Nó ngồi ngửa mặt lên trời nhìn những ngôi sao trên à thầm oán trách. Đáng lẽ nó đừng nên có trên đời này thì tốt biết mấy. Nhìn hai đứa bạn thân đang nằm cười nói đây mà lòng nó đắng lại. Thời gian nó được nhìn thấy nụ cười đó không còn nhiều. Nó thở dài thườn thượt rồi lại nhìn lên bầu trời. Nó nhớ hắn, nó rất nhớ, không biết giờ này hắn đang làm gì.
Tại Zuums.
-          Anh à, đêm nay ta cùng vui đi _ cô hầu gái ẻo lả bên cạnh hắn
-          Tránh ra đi  _ hắn nói lè nhè
-          Em rót rượu cho anh nha _ cô hầu gái khác rót rượu cho hắn
-          Ăn cái này đi anh _ cô gái mời hắn ăn trái cây
-          Uống nữa đi anh
Hồng chạy vào đứng trước mặt hắn sững người, cô ta quát lớn.
-          Anh đang làm cái gì vậy hả
-          Ồ, ai đây _ hắn nheo mắt  nhìn Hồng _ Gia Bảo…phải em không
-          Mấy người biến đi cho tôi _ Hồng quát mấy cô hầu gái
-          Trời, làm gì mà dữ vậy _ mấy cô ả đứng dậy bỏ đi hết
-          Anh dứng dậy về nhà đi _ Hồng tới kéo hắn đứng dậy
-          Buông ra _ hắn hất tay Hồng ra làm cô ta té xuống ghế
-          Cô đâu phải Gia Bảo
-          Anh đừng có suốt ngày Gia Bảo Gia Bảo nữa coi _ Hông đứng dậy _ tôi mới là vợ của anh, có chết anh cũng phải sống với tôi tới già, có không thích cũng phải sống
-          Tránh ra đi _ hắn đẩy nó qua một bên rồi bỏ đi
-          Anh đi đâu vậy chứ _ Hồng giậm chân ầm ầm quát
♪♫♪♫♪♫
( Giai điệu tháng 7 _ July )
-          Ai gọi giờ này nữa _ nó với tay lấy điện thoại
-          Alo…. _ nó nói giọng ngái ngủ
-          Em ngủ rồi à _ là giọng của hắn
-          …. _ nó nghe thấy giọng hắn liền ngồi bật dậy đưa điện thoại ra để xem nó có nghe nhầm không
-          Gì chứ…12 giờ rồi mà _ nó nói
-          Em có nghe anh nói gì không _ hắn nói lè nhè
-          Anh say hả _ nó nói
-          Anh nhớ em…. _ hắn nói
-          …. _ tim nó lại lỗi mất một nhịp _ có chuyện gì không

-          Anh chỉ muốn nghe giọng của em thôi
-          Anh say rồi, ngủ đi, tôi cúp máy đây
-          Anh đang đứng dưới nhà em đây
-          Gì…anh nói sao _ nó vội vàng mở cửa ban công chạy ra xem có đúng như hắn nói không
-          Anh làm gì ở đây giờ này vậy _ nó đứng trên này vùng vằng nhìn xuống
-          Anh chỉ muốn gặp em thôi _ hắn cười
Dù trời đã tối, nhưng nó vẫn thấy được nụ cười của hắn.
-          Xin lỗi về chuyện dây chuyền nha… _ hắn nói tiếp
-          Dù chuyện như thế nào anh cũng không quan tâm nữa đâu…
-          Anh say rồi… _ nó nói
-          Anh chỉ muốn giải thích cho em thôi…
-          Anh tin em mà….
-          Biết rồi…
-          Ngủ ngon nha, Bảo Bảo của anh _ hắn cười
-          Anh về đây _ hắn cúp máy rồi leo lên chiếc moto phóng đi
-          Em chưa nói là chúc ngủ ngon mà _ nó từ từ hạ điện thoại xuống rồi vào phòng
Sáng hôm sau.
-          Trưa nay anh sẽ tới trường làm thủ tục cho em
-          Anh nhờ cô giữ kín chuyện dùm em _ nó nói
-          …. _ anh tính hỏi tại sao nhưng rồi lại thôi
Chỉ còn ngày mai nữa là nó chia tay mọi thứ rồi. Muốn giữ lại những gì nó đang có. Đứng trước cổng trường nó rút điện thoại ra nó cười một nụ cười tươi rồi chụp lại khoảnh khắc đó.
-          Biết tự sướng luôn _ Linh chọc nó
-          Từ khi chơi với mày tao mới biết á _ nó nói
-          Điêu dân _ Linh cãi lại
-          Từ khi chơi với mày tao mới có cái tính đó _ nó không chịu thua
-          Dẹp đi _ Linh bực bội
-          Chụp với tao một tấm đi _ nó kéo tay con bạn lại
-          Hì, tao chụp cho _ Linh giật điện thoại trên tay nó
-          Cười nào ….
“ Tách “
Nó cố gắng cười tươi hơn bao giờ hết, cái cảm giác sắp xa lìa mọi thứ làm nó thấy khó chịu lắm. Muốn nói ọi người biết để mọi người chia tay nó, nhưng sợ mình sẽ yếu lòng nên đành im lặng.
-          Hết giờ _ lớp nó hét lên
-          Cuối cùng cũng xong, đói quá xuống nhà ăn thôi _ Linh kéo nó với Thiện xuống nhà ăn
Vừa bước ra tới hành lang nó nhìn thấy anh nó bước ra từ phòng hiệu trưởng. Nó đứng lại nhìn anh nó bước đi mà lòng chợt nhói lại.
-          Anh Cường à _ Linh hỏi

-          Anh ấy tới đây làm gì vậy _ Thiện hỏi
-          … _ nó chẳng nói gì mà bỏ đi, có nói nó cũng chẳng biết nói gì
-          Hôm nay nó sao thế _ Linh nhìn nó bước đi
-          … _ Thiện chỉ lắc đầu khó hiểu
Xuống tới nhà ăn, tụi nó chẳng nói với nhau câu nào, Linh cứ nhìn nó lo lắng. Nó cũng muốn nói lắm chứ nhưng biết nói gì đây, biết giải thích sao với hai đứa nó đây.
-          Mày bị gì vậy Bảo _ Linh hỏi
-          Bị gì là bị gì _ nó nói
-          Mày lạ lắm, có gì giấu tao hả _ Linh nói
-          Có…. _ nó nói
-          Chuyện gì vậy _ Thiện với Linh đồng thời hỏi rồi nhìn nhau cười
-          Thật ra thì tao nhìn thấy con gấu bông đẹp lắm nhưng không đủ tiền mua, tao chẳng dám xin tiền anh hai _ nó nói như đúng rồi vậy
-          Trời ạ…tưởng gì _ Linh thở phào nhẹ nhõm
-          Ở đâu để Thiện tới rước nó về cho Bảo _ Thiện nói
-          Hì… _ nó cười
-          Làm tao cứ tưởng chuyện gì xảy ra với mày
Suốt buổi chiều hôm đó nó ngồi học mà không thể tập trung vào chữ nào. Nó cứ chốc chốc lại liếc qua ngắm hắn đang ngủ. Gió lùa vào tóc hắn làm mái tóc màu đỏ hung cứ phập phồng bay, như nhịp tim nó giờ này vậy. Chỉ còn ngày mai nữa là nó phải xa hắn rồi. Mọi thứ giờ này với nó như một giấc mơ vậy.
-          Đi ăn Tiramisu không _ hắn hỏi
-          Anh mới hả _ nó nói
-          Ừ
Nhận được nụ cười của nó khiến hắn thấy phấn chấn hẳn lên sau những ngày chìm đắm trong men rượu. Hắn với nó ngồi ăn bánh vui vẻ, trò chuyện với nhau đến hơn 7giờ thì đứng dậy ra về. Hắn chở nó vòng vòng quanh thành phố cốt là có nhiều thời gian bên nó hơn. Nhưng thời gian rồi cũng hết, hắn cũng phải trả nó về ngôi nhà của nó.
-          Về cẩn thận _ nó cười
-          Lại đây _ hắn vẫy vẫy tay gọi nó lại
-          Gì… _ nó tiến lại gần thì hắn chụp lấy đầu nó nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn
-          Ngủ ngon _ hắn cười
-          Hì, anh cũng vậy _ nó vẫy tay chào hắn rồi mở cửa bước vào.
Lúc bước vào nhà nó giật mình vì anh hai đang ngồi trong phòng khách đợi nó.
-          Chào anh hai em mới về _ nó cúi chào anh nó
-          Về muộn nhỉ _ anh nhìn lên đồng hồ
-          Em xin lỗi _ nó nói nhỏ
-          Đây là hộ chiếu của em và vé máy bay của em _ anh đứng dậy đưa cho nó
-          8 giờ 30 bay sao _ nó hỏi khi cầm chiếc vé
-          Ừ, ngủ sớm đi _ nói rồi anh vào phòng đóng cửa lại
-          Anh hai ngủ ngon
Nó cũng bước lên lầu, mở cửa nó giục cặp lên bàn rồi nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Có lẽ đó là cách nó quên được hắn, không biết lựa chọn đó có đúng không nhưng nó vẫn muốn thử. Quay lại nhìn đống hành lý đã được xếp gọn gàng mấy ngày trước nó cảm thấy mệt mỏi. Thả mình xuống chiếc giường nó chẳng nghĩ ngợi gì nữa mà đánh một giấc tới sáng mai.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 42


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui