Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình

Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình _ chương 32
Phòng y tế
-          Các em dám đánh nhau trong trường sao _ cô y tá mắng tụi nó
-          Chỉ là xích mích nhỏ thôi cô à _ Linh nói
-          Ngồi đấy cho nó khô thuốc rồi hãy đi _ cô đứng dậy cú mạnh vào đầu ba đứa nó _ nghe chưa
-          Dạ rồi _ nó với Linh nhăn mặt thưa
-          Em đang bị thương đó cô _ Thiện xoa xoa đầu gắt
-          Em muốn bị thương không _ cô trừng mắt nhìn thằng nhỏ
-          Cô à _ thằng nhỏ nhỏng nhẽo nhìn cô
-          Biết rồi biết rồi _ cô quay lưng bỏ đi _ tôi mệt mỏi với các cô các cậu quá
-          Tụi em chào cô _ nó nói
-          Dụ gái giỏi quá hơ _ Linh nhéo Thiện một cái ngay hông
-          Ya, cậu làm gì vậy…tôi đang bị thương mà _ Thiện chụp tay Linh kéo ra
-          Bị thương mà còn nhõng nhẽo dụ gái à _ Linh trừng mắt nhìn Thiện
-          Hì, xin lỗi Thiện nha, tại Bảo mà….
-          Xùy! Nói linh tinh gì vậy má _ Linh nói với nó
-          Có gì đâu…tại tôi biết chuyện, tôi hiểu cảm giác của Bảo nên giúp thôi _ Thiện gãi đầu _ công nhận tôi cũng gan thật á, chưa một lần tôi dám đứng trước anh Đức cãi lại ảnh hết á…há há
Nó biết Thiện đang pha  trò để nó bớt buồn, nó thấy nó thật hạnh phúc khi có được hai người bạn tốt này. Thấy Linh và Thiện đang chọc cười nó, nó cũng muốn cười lắm. Môi miệng nó cười nhưng mắt nó đâu có cười. Nó đứng dậy, vội quay đi để hai đứa bạn không thấy giọt nước mắt nó vội rơi đó.
-          Bảo lên lớp lấy đồ cho hai người _ nó mở cửa rồi đi
Trên đường lên lớp nó cứ mãi suy nghĩ chuyện đã xảy ra, cố gắng sắp xếp chúng lại cho trật tự mà không nghe thầy Minh gọi.
-          Gia Bảo _ thầy Minh gọi nó

-          Gia Bảo , em bị sao vậy _ thầy kéo nó lại
-          Dạ _ nó ngơ ngác hỏi lại
-          Em thấy không khỏe ở đâu sao _ thầy nhìn nó lo lắng
-          Dạ,…à không, em khỏe mà thầy _ nó cười
-          Ờ, nếu không khỏe có thể gặp thầy _ thầy cười _ thầy sẽ cho em về nhà
-          Hì, dạ _ nó cúi đầu _ cảm ơn thầy
-          À…xém nữa là quên, em ôn bài cho tốt, thầy sẽ tạo điều kiện cho em làm lại bài kiểm tra của 2 tháng trước mà em đã bỏ qua..nếu không em sẽ bị nợ môn chồng chất quá _ thầy lắc đầu
-          Em mới về mà thầy _ nó lo lắng nhìn thầy
-          Yên tâm _ thầy nháy mắt với nó _ tới giờ phải lên lớp rồi, ta đi thôi nào
Lên tới lớp nó cũng theo thầy bước vào lớp. Chỗ của nó vẫn chưa có người thay thế. Việc nó trở lại lớp làm mọi người hỗn tạp cảm xúc, người thì vui mừng, người thì thương cho nó, người thì tò mò về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
-          Gia Bảo đã về với lớp ta rồi, ta nên chúc mừng em ấy trở vê chứ _ thầy vỗ tay cả lớp vỗ theo
-          Chúc mừng em đã trở về
-          Ráng mà theo kịp tụi anh đấy
-          Chào em trở lại
Lúc nó bước xuống chỗ ngồi mọi người vui vẻ bắt tay vỗ vai nó.
Việc ngồi học mà thấy khó chịu như vậy nó thấy không thoải mái xíu nào. Làm gì có chuyện cứ ngồi nhìn chằm chằm người khác như vậy chứ.
-          Làm ơn nhìn nơi khác dùm cái đi _ nó nói mà không nhìn mặt hắn
-          Tôi nhìn đâu là quyền của tôi _ hắn khiêu khích nó
-          Tôi sẽ thưa thầy đấy _ nó quay quá gắt với hắn
-          Lý do là tôi nhìn em nên em không học được sao _ hắn cười

-          Đừng động viên tôi làm việc đó _ nó đanh giọng lại
-          … _ hắn miết mày mỉm cười nhìn nó càng làm nó điên hơn
-          Thưa thầy, lúc nãy thầy nói em có thể về phải không ạ _ nó đứng dậy nói lớn
-          À…ờ…thầy có nói vậy, nhưng mà…không phải em đã vào lớp học rồi sao _ thầy nói
-          Phải thưa thầy, nhưng giờ em thấy rất khó chịu em có thể… _ nó nói
-          Ờ, thì được…em có thể về, nhưng thầy có thể biết lý do không _ thầy tò mò _ em đã vào lớp học rồi mà
-          Em không thể học khi tên khùng này cứ ngồi nhìn em chằm chằm được
Câu trả lời của nó làm cả lớp cười ầm lên và nhìn hắn bằng con mắt biến thái. Thầy giáo cũng cố nhịn nhưng nghe nó nói cũng phì cười. Không còn cách nào khác thầy phải cho nó về thôi. Nó kéo cặp ra thu dọn sách vở rồi lên bàn Thiện cầm cặp cho thằng nhỏ cúi chào thầy rồi nó ra về.
-          Gì vậy chứ
-          Sao cậu lại nhìn con bé như thế chứ
Cả lớp chọc quê hắn, khiến hắn như muốn điên lên vậy. Ngại quá hắn úp mặt xuống bàn để tránh mặt cả lớp. “ Gì đây “ hắn với tay xuống đất lấy một chiếc mp4 cùng chiếc headphone lên. “ Gia Bảo …còn khắc tên lên nữa chứ “ hắn xầm xoay xoay chiếc máy xem xét.
-          Lên làm thử bài này đi Đức _ thầy Minh gọi hắn
-          Xùy _ hắn bực bội đứng dậy nhét vội chiếc mp4 cùng chiếc headphone vào túi quần
Nó đi bộ dọc hành lang sang lớp chuyên anh 12a1 để lấy cặp cho Linh. Nó chưa bao giờ tới lớp chuyên anh nên chẳng biết đường tới đó. Cứ đi lang dọc hành lang như vầy mà bị phát hiện thì nó chỉ cứ nước uống nước trà với thầy hiệu trưởng mất. Nó đành chạy thật nhanh trở về lớp chuyên toán.
-          Thưa thầy _ nó quay lại làm cả lớp tò mò
-          À, Gia Bảo _ thầy bước ra _ em có chuyện gì sao
-          Ngại quá, nhưng thầy chỉ cho em cách đến lớp chuyên anh không ạ, em muốn xin cho bạn Linh lớp em _ nó gãi đầu nhìn thầy
-          Blè blè _ thầy tận tình chỉ đến mức nó không biết cái lớp chuyên anh nằm ở đâu nữa
-          Em hiểu không _ thầy hỏi lại

-          Nó ở đâu thầy _ nó hỏi lại một câu xanh rờn làm thầy muốn bật ngửa ra sau luôn mà
Nó đi dọc hành lang lầu 3 với hắn.
-          Em không biết lớp chuyên anh ở đâu à _ hắn hỏi
-          …. _ nó chỉ im lặng không nói gì
-          Em lên lớp chuyên anh làm gì vậy _ hắn lại hỏi và nó lại im lặng
-          Nè _ hắn kéo nó lại đối diện hắn
Nó nhướn mày lên nhìn hắn, nó vẫn im lặng không nói gì hết. Hắn gần như tức điên lên khi nó cứ im lặng như vậy. Lòng tự trọng của một Bảo Bình là rất cao, vì vấn hắn không chấp nhận việc mình bị bơ như vậy.
-          Em có biết em đang chọc giận tôi không _ hắn bóp chặt con cánh tay nó
-          Không biết _ nó hơi nhíu mày trả lời
-          Thật là _ hắn ép nó vào tường dùng hai tay khóa nó lại _ em đang cố trả thù tôi sao
-          Tại sao tôi phải trả thù anh _ nó cố thoát ra khỏi vòng tay của hắn _ anh làm gì có lỗi sao
-          Chuyện em nói là sao? Hồng là người giúp việc là sao ?
-          À, ra là anh quan tâm chuyện đó _ nó hơi thất vọng khi hắn nhắc tới người con gái đó _ người đó quan trọng với anh lắm à _ nó đanh giọng lại
-          Gì _ hắn thắc mắc sao nó lại thay đổi nhanh như vậy
-          Dẹp đi… _ nó đẩy hắn ra để bước tiếp tìm lớp chuyên anh
-          Tôi muốn hỏi em một câu _ hắn nói
-          Chuyện gì ?_ nó hỏi
-          Cảm nhận của em về tôi là gì ?
-          Anh hỏi vậy là ý gì _ nó quay lại nhìn hắn
-          Tôi hỏi cảm giác của em với tôi là gì ?
-          Cảm giác…là…gì sao… _ nó ấp úng _ chỉ là bạn bè thôi
-          Bạn bè thôi sao _ hắn tiến lại gần nó _ tôi cần câu trả lời thật của em
-          Đó là…sự thật _ nó run lên khi hắn cứ tiến lại gần _ sự thật đó
-          Thôi nào…hãy cho tôi biết em có cảm giác gì với tôi _ hắn cúi sát vào mặt nó

-          Hai người đang làm gì ở dưới cầu thang vậy _ Hồng nói khi thấy hắn áp sát vào mặt nó
-          Cậu tò mò vậy sao _ nó nói giọng chiêu ngươi nhìn Hồng
-          Cậu… _ Hồng tức giận bặm môi lại
Hắn mệt mỏi đứng thẳng dậy buông tha cho nó. Nó nhặt chiếc cặp bị hắn làm rớt xuống đất lên rồi đi lên lầu tiếp theo.
-          Tôi sẽ tự tìm lớp chuyên anh, anh về lớp được rồi _ nó nói nhưng không quay lại
Khi nó bỏ đi, hắn cũng bỏ đi nhưng theo hướng ngược lại. Hồng không biết nó đã nói gì với hắn. Hồng lo lắng, rất lo bởi nhỡ hắn biết chuyện rồi thì sao.
-          Anh à, Gia Bảo đã nói gì với anh vậy _ Hồng chạy theo nói với hắn
-          Em có gì muốn nói à _ hắn đứng lại nghe Hồng nói
-          À, không _ Hồng hoảng hốt chối
Hắn đút tay vào túi quần rồi bước đi tiếp. Hồng đứng đó nhìn theo dáng hắn xa dần. “ Tôi đã cố gắng nhìn cô rồi, đừng thách tôi phải gạt cô ra khỏi con đường tôi đi “ Hồng nghĩ thầm trong bụng. Vuốt vuốt tóc và đồng phục Hồng quay về lớp chuyện lý của mình.
-          Cái tên chết tiệt…giờ biết tìm lớp chuyên anh ở đâu đây… _ nó đi dọc hành lang lầu 4 để tìm cái bảng có tên chuyên anh mà chẳng thấy đâu
-          Ở đây vậy _ nó nói mà mặt nó mếu như sắp khóc vậy
Lúc bấy giờ Khánh ngồi trong lớp nhìn ra thấy nó, anh xin ra ngoài để đến chỗ nó.
-          Em đi đâu lên đây, chuyên toán ở dưới mà _ Khánh hỏi nó
-          Ai không biết chuyên toán ở dưới _ nó lườm Khánh _ chỉ thừa
-          Thế em lên đây làm gì, đi lang thang trong giờ học sẽ….
-          Biết rồi biết rồi….nói mãi _ nó bỏ đi
Đi được vài ba bước nó vội vàng quay lại chỗ Khánh đang đứng. Cứ như là nó làm mất thứ gì giờ nhớ ra mình làm mất nó ở đó vậy.
-          Anh học chuyên anh phải không _ nó hỏi
-          Sao, có chuyện gì à _ Khánh nói
-          Chỉ tôi đến đó _ nó thở phào nhẹ nhõm _ tôi lấy cặp cho Linh
-          Ra là vậy, không thấy con bé đi học _ Khánh nói rồi đi trước nó đi sau
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 33


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui