Lộng Triều

(Nd: Hai từ này được trích từ câu "Ngẫu đoạn ti liên" tức là cành sen bị bẻ gãy nhưng sợi tơ vẫn dính. Đây là một hình ảnh khá đẹp thời Xuân Thu. Đổng Kỳ là một chàng trai văn võ song toàn và người yêu là nàng Nhược Liên. Cả hai từ nhỏ đã lớn lên bên nhau và yêu thương thắm thiết. Cả hai gia đình đều rất nghèo nên năm đó chàng đôi tám quyết định lên kinh thành tìm kiếm tước hầu nhờ tài văn võ của mình. Khi chia tay, Nhược Liên khóc sướt mướt và hỏi người yêu lên kinh đô biết bao giờ mới trở về. Đổng Kỳ liền ngắt một cành sen bẻ gãy rồi nói với người yêu: hai chúng ta chia tay hôm nay như cành sen bẻ gãy đây nhưng lòng ta như sợi tơ này. Hẹn nàng ba năm ta sẽ trở về cưới nàng làm vợ. Quả nhiên sau 3 năm Đổng Kỳ áo mũ trở về cưới người yêu như lời nguyện ước cành sen kia. Từ đó có câu thành ngữ ngẫu đoạn ti liên.

Hai câu nói lạnh lùng khiến đối phương trợn trừng mắt:
- Ôi, cái thằng này tại sao dám nói như thế? Có cái kiểu nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao?

- Thật không? Tôi là người đức hạnh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, thật sự là áy náy, có hơi chói tai sao?
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Thế nào, vị này cũng muốn giáo huấnạy tôi hả?

- Chớ có cợt nhả trước mặt tôi!
Trên gương mặt trắng nõn của người phụ nữ tràn đầy vẻ khinh thường:
- Tôi nói cho cậu biết, tôi là cô của Đường Cẩn, làm bên Ban Tổ chức cán bộ thị ủy, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể gọi điện thoại tới trưởng ban Quách bên Giang Khẩu các cậu!

- Ôi sợ quá, sợ quá, trưởng ban Quách có thể khai trừ tôi khỏi Đảng hay không? Tôi phạm vào tội lớn chống đối lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ thị ủy, làm sao bây giờ? Làm không tốt thì trưởng ban Quách cũng sẽ bị liên lụy mất chức, nên làm gì bây giờ đây?
Triệu Quốc Đống ra vẻ đầy lo lắng và bất an, hai tay theo bản năng cứ xoắn cả lại với nhau, giống như Tường Lâm Tẩu líu lo liên tục:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
(Nd: Tường Lâm Tẩu là một nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc Phúc” của Lỗ Tấn)


Sau khi ngẩn ra một lúc, người phụ nữ kia tức giận đến đỏ bừng mặt, người cứ run run lên, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Triệu Quốc Đống mà mãi không biết nên nói gì, không ai ngờ rằng bạn trai của Đường Cẩn lại là kẻ bại hoại như thế, không phải nói hắn là một phó trưởng đồn công an của một xã sao? Tại sao lại như vậy?

- Chàng trai, dù gì thì chúng tôi cũng là cô, bác của Đường Cẩn, cậu làm như vậy không sợ quá đáng sao?
Người đàn ông đứng ở bên cạnh chưa từng mở miệng nói chuyện, đồng thời trừng mắt nhìn vợ của mình
- Tôi là Cao Chí Minh, là chồng cô của Đường Cẩn.

- Xin hỏi chú ở đơn vị nào?
Triệu Quốc Đống liếc nhìn đối phương một cái rồi nói khá ôn hòa. Người này thoạt nhìn khá sắc sảo, không giống kiểu bao rơm bị thịt như ba người kia.

- Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cao Chí Minh nói một cách đúng mực, hắn cảm giác chàng thanh niên này rất không tầm thường, cho dù hắn có thể không cần để ý hai người bác của Đường Cẩn nhưng là một phó trưởng đồn vừa mới được đề bạt thì hắn chắc hiểu rõ sức nặng ban tổ chức thị ủy!

Vợ của mình tuy cũng chỉ là một cán bộ bình thường của ban tổ chức thị ủy nhưng đối với một cảnh sát nhỏ ở xã, huyện thì hẳn là phải có sức uy hiếp lớn mới đúng, nhưng tên này lại giống như không sợ chút nào mà ngược lại còn châm chọc khiêu khích, sỉ nhục vợ mình. Đây là do có chỗ dựa chắc hay là thật sự không để ý đến mọi chuyện?

- Ôi, ban tổ chức thị ủy, ban tổ chức tỉnh ủy, xem ra việc điều động cán bộ nhân sự ở cái tỉnh An Nguyên này đều do vợ chồng các vị định đoạt nhỉ?

Triệu Quốc Đống liếc xéo đối phương nói:
- Lần lên tỉnh này tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.

Cao Chí Minh có phần nổi giận, mình đã đủ khách khí mà không ngờ cái tên này cứng mềm cũng không ăn, lại còn nói hết sức khiêu khích. Hắn cố gắng ngăn chặn cơn tức giận sắp sửa bùng nổ, phất tay ngăn người vợ như sắp nhảy dựng lên:
- Tiểu Triệu, chúng ta đều là những công dân trưởng thành có đủ lý trí, nói chuyện nghiêm chỉnh được không?

- Được, đương nhiên được!
Triệu Quốc Đống mỉm cười:
- Tôi đang nóng lòng muốn nghe trưởng ban Cao dạy bảo đây.

Nghe thấy Triệu Quốc Đống gọi trưởng ban Cao thì Cao Chí Minh xấu hổ vô cùng, ngay cả vị trí phó trưởng phòng mà mình còn hết sức phấn đấu? Mày tưởng là trưởng ban tổ chức huyện ủy Giang Khẩu chúng mày à!

- Tiểu Triệu, cậu cũng có bố mẹ nên chắc cũng hiểu sự quan tâm và chờ mong của bậc làm cha làm mẹ với con cái. Có ai mà chẳng hi vọng con gái của mình có thể có một tương lai hạnh phúc mỹ mãn, làm bố mẹ thì ai cũng muốn tốt cho con mình, điều này tôi nghĩ chúng ta đều hiểu được.

Triệu Quốc Đống vẫn ung dung thản nhiên, mặc cho đối phương phát huy.


- Đường Cẩn hiện đang ở phân cục Thiên Hà, cậu lại ở đồn công an huyện Giang Khẩu, hai nơi cách nhau gần trăm cây, hơn nữa đồn công an Giang Miếu các cậu hình như còn cách huyện thành Giang Khẩu hơn bốn chục cây, khoảng cách xa xôi như vậy có thể đối với những người yêu nhau tha thiết như cậu thì không phải chướng ngại, nhưng sau thì sao? Nếu hai đứa kết hôn sinh con thì sao? Sự thật tàn khốc sẽ đánh nát tất cả ảo tưởng tốt đẹp lúc trước của hai đứa, tình yêu cũng sẽ bị những việc nhỏ vụn vặt của cuộc sống đục khoét chỉ còn lại dấu vết loang lổ, tôi không hi vọng đến lúc đó cả hai lại phải tới cục Dân chính. Mong cậu hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, hi vọng cậu có thể hiểu được ý của tôi.

Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận người này có tài ăn nói, nhất là khi miêu tả hiện thực tàn khốc thì rất sinh động, đổi là người khác có lẽ cũng sẽ bị những lời này dao động, hừ hừ, chỉ tiếc là lại gặp phải mình.

- Trưởng ban Cao, những lời của ngài thì tôi có thể hiểu được, nhà thơ và những bậc hiền triết đều nói sinh mệnh càng đáng quý thì tình yêu càng cao cả, chẳng lẽ nói khoảng cách xa xôi thì tàn khốc hơn so với mất đi sinh mệnh sao, nếu vậy các cuộc quân hôn đều nên ly hôn sao? (Quân hôn: cuộc hôn nhân giữa các nhân viên quân sự và dân thường hoặc trong quân đội)
Triệu Quốc Đống lại nhe răng cười nói:
- Tỉnh lại đi, trưởng ban Cao, nếu Đường Cẩn thật sự không muốn tiếp tục nữa thì tôi sẽ rời đi mà không níu kéo. Các vị đều là những người ngoài cuộc hà tất phải phí thời gian giải thích, tôi nghĩ không cần đâu.

- Tiểu Triệu, Đường Cẩn là không đành lòng làm tổn thương cậu, chẳng lẽ cậu cảm thấy nó có thể vì cậu mà vứt bỏ bậc sinh thành của nó sao? Mà dù nó có thật sự làm như vậy thì cậu có nỡ lòng không? Đường Cẩn có thể an tâm ở bên cậu không?
Cao Chí Minh nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống:
- Đều nói sức mạnh tình yêu có thể vượt qua hết thảy nhưng cậu cảm thấy tình yêu của cậu và Đường Cẩn liệu có thể vượt qua được tất cả hay không, nếu không thể thì đây có thể coi là tình yêu không?

Mấy lời của Cao Chí Minh đánh trúng chỗ hiểm của Triệu Quốc Đống, ưu thế tâm lý của hắn rốt cuộc đã xuất hiện một vết nứt.

Đúng vậy, thái độ của Đường Cẩn mới là quan trọng nhất!

Nếu nàng không lùi bước thì mọi việc không cần nhiều lời, mà bây giờ nàng rút lui. Nàng vốn hoàn toàn có thể không quan hệ công khai thì bí mật, thông tin phát triển như thế, chỉ một giây là có thể kết nối qua điện thoại nhưng nàng không làm vậy mà dứt khoát nói mình tạm thời không thể liên hệ!

Tạm thời này là bao lâu, một năm hay mười năm, hay là đến khi nàng yêu người khác thì mới thôi? Hay là đây chỉ là một cách trốn tránh lấy lệ thậm chí là ám chỉ, để mình biết rõ trong lòng rồi tự rời đi?


Triệu Quốc Đống từ từ ngẩng lên nhìn thẳng đối phương, bộ mặt bởi vì vặn vẹo mà trở nên có hơi dữ tợn, hồi lâu sau hắn m nói:
- Không cần nhiều lời, nếu Đường Cẩn thật sự không muốn mối tình này, vậy thì coi như không có gì!

Nói xong, Triệu Quốc Đống liền xoay người rời đi, chỉ còn lại mấy người đang ngơ ngác đứng tại chỗ.

- Anh à, anh thật là lợi hại, chỉ nói mấy câu mà có thể đuổi cái thằng không biết lớn bé này đi!
Người phụ nữ kích động nói.

- Biến đi! Cô thì biết cái gì!
Cao Chí Minh cũng không rõ tại sao nội tâm mình đột nhiên lại tức giận như vậy, nhìn Triệu Quốc Đống rời đi buồn bã thì y lại có một dự cảm khó hiểu, đây không phải là một kẻ trong ao, Đường Cẩn mất đi mối tình này nhất định sẽ hối hận cả đời!

Người phụ nữ và hai người kia cũng không biết vì sao Cao Chí Minh lại như vậy, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói một tiếng mà đã phẩy tay áo bỏ đi, mấy người chỉ thầm mắng trong lòng rằng Cao Chí Minh bị thần kinh.

Ngẫu đoạn ti liên
Thượng ức tương phùng phủ?
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Liệu còn có thể tương phùng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui