Một chiếc xe BMWs745i từ từ dừng trước cửa khách sạn, nhân viên lễ tân liền vội vàng đi lên mở cửa.
Cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặt chữ điền từ xe đằng trước chui ra, thiếu chút nữa đụng vào Tiêu Trí Viễn. Nhưng y không thèm để ý tới Tiêu Trí Viễn mà chạy nhanh đến xe BMWs745i.
Tiêu Trí Viễn đang định nói ầm lên nhưng nhìn chiếc xe liền cố nhịn cơn tức giận trong lòng. Nhưng thật ra Khấu Linh lại có chút không hài lòng.
- này, anh kia, anh làm gì vậy hả. Xe đỗ ở đây không nói, thiếu chút nữa va vào người ta mà còn không xin lỗi một tiếng ư?
Người đàn ông kia nhìn Khấu Linh rồi không nói gì. Y đi đến bên cạnh xe BMW mà nói:
- Huy ca, ở đây chẳng có gì chơi cả, em nghĩ em đi trước đây. Anh có việc thì anh ở đây, em ngồi đây chán chết được.
Kiều Huy đeo kính râm trông như một tên Hoa kiều về nước. Y nhìn quanh rồi cười nói:
- Đại Phong, đợt tết sao cậu có thể ngừng một chút được không? Đám mèo mả gà đồng các cậu ngoài uống rượu, chơi gái thì có thể làm gì? Cậu bây giờ đã đi vào đường chính, quan hệ với bọn họ có cảm giác gì chứ?
- Huy ca, chúng ta sao có thể quên nguồn gốc chứ? Bọn họ bây giờ nghèo, bây giờ là tết nên em muốn tụ tập với bọn họ mà. Bình thường em cũng không qua lại gì với bọn họ, hơn nữa chúng ta làm ngành đó khó tránh khỏi có lúc cần nhờ bọn họ, liên lạc cũng có lợi mà.
Người đàn ông kia cười hì hì nói.
- Vậy ư? Chú còn cần bọn họ giúp sao? Đại Phong, tôi nói với cậu, hôm nay vốn không có việc của cậu, tôi nói chuyện với người khác. Nhưng cậu phải theo tôi, không được rời một bước.
Người đàn ông kia thấy Kiều Huy có vẻ đã giận nên không dám nói gì nữa, chỉ có thể xám xịt ném chìa khóa cho nhân viên bãi đỗ xe.
Tiêu Trí Viễn vội vàng ngăn Khấu Linh đang định tiến lên.
- Khấu Linh, không có việc gì, cũng không va vào mà. Hơn nữa thời này có nhiều người không có giáo dục, chúng ta không nên chấp bọn họ. Có người có tiền liền không biết mình họ gì.
Khấu Linh còn có chút tức giận nhưng nghe Tiêu Trí Viễn nói như vậy thì trong lòng lại thấy là lạ. Chỉ chuyện như thế này mà nói tố chất người Trung Quốc kém như vậy, Tiêu Trí Viễn này là như thế nào vậy hả?
Quốc Đống trước đó đã xuống khu café ở vườn cây. Hắn không sang chỗ Dương Thiên Bồi, Dương Thiên Bồi nhất định đang tiếp bạn công việc. Tập đoàn Thiên Phu cũng nhận mấy đoạn đường cao tốc bên Kiềm Nam, làm cũng được. Nếu không phải cao ốc Thương Lãng sắp khởi công thì Dương Thiên Bồi đúng là không yên tâm giao công trình bên Kiềm Nam cho người khác.
Mễ Á lại đi cùng với Triệu Quốc Đống, lần này thêm Trần Bỉnh Tài. Trần Bỉnh Tài cảm thấy Triệu Quốc Đống không phải là không có việc gì như hắn nói. Chỉ là Triệu Quốc Đống tự mình không nói thì người ngoài không tiện hỏi.
Khấu Linh và Tiêu Trí Viễn cũng thấy đám người Triệu Quốc Đống nên có chút kinh ngạc sao Mễ Á và Trần Bỉnh Tài lại ở đây. Chẳng qua bọn họ cũng đi tới ngồi cùng.
- Trí Viễn, em bây giờ có tương lai rộng mở. Chi đoàn luôn là nơi cán bộ đi ra, làm vài năm tranh thủ sang làm Chánh văn phòng Liên Hồ, sau này dù xuống cơ sở rèn luyện cũng dễ đi lên.
Trong đám học sinh này, Trần Bỉnh Tài coi trọng nhất chính là Tiêu Trí Viễn. 26, 27 đã làm Phó bí thư Chi Đoàn khu Liên Hồ thì cũng phải có chút bản lĩnh. Đó là cán bộ cấp phòng. Y hơn đám học sinh này nhiều tuổi mà mới coi như tới cấp phó huyện, lại là đơn vị sự nghiệp.
- Thầy Trần, nói thật mấy chức vụ của chúng ta không là gì mà. Như Mễ Á, Khấu Linh vậy, làm doanh nghiệp thu nhập cao, lại không bị người chèn ép, thoải mái biết bao. Khấu Linh thì làm ở cơ quan trực thuộc trung ương, đâu phải phiền phức như ở cơ sở.
Tiêu Trí Viễn cố nhịn sự đắc ý trong lòng.
- Lớp trưởng, ông đừng nói như vậy. Nhân viên quản lý cao cấp của công ty thì tôi không nhận được đâu. Tôi chỉ là nhân viên bình thường, thu nhập có thể cao hơn trong nước một chút nhưng nếu so về tương lai và bảo hiểm thì sao bằng cán bộ nhà nước. Tôi cũng muốn tìm một đơn vị ổn định nhưng vẫn khó có thể tìm.
Mễ Á nửa thật nửa giả mà nói.
- Làm trong cơ quan trực thuộc trung ương như Khấu Linh thì không lo ăn, không lo mặc, không có áp lực công việc. Công ty như tôi đang làm vốn là công ty tư nhân nước ngoài, luôn đẩy người không làm việc ra ngoài. Lo mất việc cmaf.
- Mễ Á, bạn đừng ở đó mà kêu khổ, tôi còn không biết công việc của bạn sao?
Khấu Linh có chút buồn bực nói:
- Tôi bảo bạn lên Bắc Kinh, bạn không muốn, bạn còn không biết xấu hổ nói như vậy sao?
- Khấu Linh, tôi không hợp với cuộc sống ở Bắc Kinh. Ừ, tôi cảm thấy Thượng Hải thoải mái hơn.
Mễ Á lắc đầu nói.
- Cơ quan nhà nước hay công ty nước ngoài đều có chỗ tốt. Cơ quan nhà nước thì có cuộc sống ổn định, không có áp lực lớn về tâm lý, làm gì cũng từ từ. Mà công ty nước ngoài lại có tính khiêu chiến lớn hơn nữa, cũng càng có thể kích thích tiềm lực con người.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tôi thấy Mễ Á thích hợp với công việc bây giờ. Khấu Linh, cơ quan Trung ương đối với có thích hợp hay không thì xem chính cô ta. Cấp bộ là đơn vị khổng lồ, một cô gái muốn thể hiện là không dễ. Nhưng nếu cần một cuộc sống ổn định thì lại thích hợp.
Triệu Quốc Đống nói ra thì cả Khấu Linh và Mễ Á không thấy gì. Chẳng qua cách chỉ điểm này của hắn làm Trần Bỉnh Tài và Tiêu Trí Viễn không chấp nhận được. Nhất là Tiêu Trí Viễn, y luôn cảm thấy thằng ranh Triệu Quốc Đống này có thể sử dụng lời nói này để áp đảo mọi người. Chẳng lẽ hắn tự tin như vậy sao?
Mễ Á cũng có chút ngạc nhiên. Nếu như vừa nãy khi ngồi cùng Triệu Quốc Đống, đối phương thể hiện còn có thể bị sức hấp dẫn của cô mà kích thích phát huy, nhưng bây giờ hắn lại rất bình tĩnh, tự nhiên, điều này người bình thường sao làm được.
Khấu Linh càng rung động hơn. Triệu Quốc Đống trước mắt khác hẳn hắn năm xưa, cũng khác hẳn Triệu Quốc Đống mà cô gặp hôm trước. Lúc này Triệu Quốc Đống từ tốn nói chuyện lại giống như kẻ được bao người vây quanh.
- Triệu Quốc Đống, bây giờ ông rốt cuộc đang làm gì?
Khấu Linh không nhịn được mà nói. Đây là vấn đề mà mọi người muốn hỏi.
- Tôi ư? Ở miền núi xa xôi, thật đó. Trước mặt thầy thì sao có thể nói dối được. Chỉ là ở đó rất nghèo, tôi không tiện nhắc tới, đợi khi nào phát triển hơn thì tôi mời mọi người tới làm khách.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Miền núi? Ha ha, Triệu Quốc Đống, ông không phải muốn giấu mình đó chứ? Mấy nơi điều kiện khó khăn như vậy thì người bình thường không dám tới đâu.
Tiêu Trí Viễn cười phá lên nói:
- Bây giờ quốc gia đều nói học Khổng Phồn Sâm, ông chẳng lẽ học tập Khổng Phồn Sâm mà đi Tây Tạng đó chứ?
- Cũng không kém mấy, ở tỉnh này thôi. Tôi bị điều tới đó, tôi coi như đen, mong mọi người không nói vào vết thương lòng của tôi.
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói:
- Chúng ta nói chuyện vui vẻ có được không? Ví dụ như Khấu Linh đưa ra chính sách thương mại quốc tế, Khấu Linh cũng nói xem việc làm như thế nào đấu trí với người Mỹ, kiếm Usd của bọn họ, ví dụ như lớp trưởng Tiêu làm như thế nào cổ vũ thanh niên Liên Hồ tới nơi tổ quốc cần nhất.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mọi người cười phá lên. Trần Bỉnh Tài không khỏi thầm than Triệu Quốc Đống ngày xưa không có gì đặc biệt, ngoài giỏi đánh nhau thì chẳng có biểu hiện gì đặc biệt cả. Nhưng Triệu Quốc Đống bây giờ có thể thể hiện tự nhiên trước mặt bạn học như vậy, qua đó có thể thấy gặp nhiều vấn đề trong xã hội. Không biết Triệu Quốc Đống đang làm gì?
- Triệu Quốc Đống, ông đang cố ý trêu tôi và Mễ Á phải không? Tôi ở bộ chỉ là một nhân viên quá nhỏ bé, sao có thể đưa ra chính sách gì chứ? Mễ Á cũng như vậy còn gì.
- Ha ha, Khấu Linh, cho dù là một ốc vít cũng có tác dụng lớn của nó mà. Về phần Mễ Á, ha ha, người nước Mỹ đáng ghét như vậy, làm con chuột cũng là con chuột anh hùng mà.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm hai cô cười hì hì đến run người. Dù là Khấu Linh hay Mễ Á cũng không ngờ sau tám năm gặp lại Triệu Quốc Đống lại có cách nói chuyện phong phú như vậy. Ánh mắt hai cô dần chuyển sang người Triệu Quốc Đống, điều này làm Tiêu Trí Viễn rất khó chịu. Thằng này chỉ nói mấy câu dung tục mà đã dụ dỗ được Khấu Linh và Mễ Á.
Triệu Quốc Đống này đáng gì, nghe giọng điệu là biết hắn bị đẩy tới miền núi làm cán bộ nhỏ nhoi, điều này nói rõ đều không có quan hệ gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...