Lộng Triều

Vừa lên phòng trên, Triệu Quốc Đống đã thấy Giang Dao đang kéo Phùng Minh Khải không ngừng hỏi đến độ y đổ mồ hôi. Thấy Triệu Quốc Đống tới, Phùng Minh Khải như thấy cứu mạng liền vội vàng chạy tới nói:
- Quốc Đống, ông mau giải thích với Giang Dao đi.

Mễ Á có chút tò mò nhìn Giang Dao mặt đang đỏ bừng vì hưng phấn.
- Hai người sao thế?

- Không có gì, không có gì, bạn mau vào đi.
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói. Mễ Á có chút tò mò biến mất ở cửa, Triệu Quốc Đống mới thở phào nhẹ nhõm.
- Này, hai người có việc gì thế?

- Triệu Quốc Đống, ông nói cho tôi biết đi, Minh Khải nói ông giúp anh ấy đến làm ở văn phòng Thị ủy Kiềm Dương, có chuyện đó không?
Mũi Giang Dao đầy mồ hôi, gần như gằn từng tiếng mà hỏi. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Quốc Đống.

- Có, sao?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý mà nói:
- đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, Phùng Minh Khải ghen đó.

- Chuyện này là thật ư? Đến 15 là Minh Khải sẽ tới Thị ủy Kiềm Dương làm việc sao?
Giang Dao không để ý đến lời trêu chọc của Triệu Quốc Đống, chuyện kia rất quan trọng, nó liên quan tới hạnh phúc của hai người.

- Thật đó. Được rồi Giang Dao, tôi không muốn nói tới chuyện này nữa, dừng ở đây đi. Nếu như cô và Phùng Minh Khải cứ quấn lấy mà hỏi thì không chừng chuyện có biến, lúc ấy đừng trách tôi. Ngoài ra tôi vừa nãy cũng nói với Minh Khải, chuyện này chỉ cô và Phùng Minh Khải biết, đừng truyền ra ngoài, nếu không tự chuốc hậu quả.

Triệu Quốc Đống giơ ngón cái lên rồi nói.
- Hiểu không?
Hai người kia liền vội vàng gật đầu vì sợ việc này bay đi, nhưng trong lòng lại mừng như điên.

- Quốc Đống, người khác hỏi, tôi nói mình được điều tới văn phòng Thị ủy Kiềm Dương có được không?
Phùng Minh Khải không nhịn được mà nói.

- Không sao, chỉ cần đừng quan hệ tới tôi là OK.
Triệu Quốc Đống vừa nói xong thì trong phòng hội nghị đã vang lên tiếng vỗ tay.
- Ồ, vào đi, xem ai mà được hoan nghênh như vậy.

- Các em học sinh, chúng ta đã chia tay tám năm, có thể thấy các em trưởng thành như vậy, tôi là giáo viên chủ nhiệm cũng vui vẻ. Trong đây có cán bộ lãnh đạo của cơ quan nhà nước, có nhân viên quản lý công ty nhà nước, công ty tư nhân, cũng có người là giáo viên như tôi. Tôi rất vui mừng.

Tiếng vỗ tay lại vang lên cắt ngang lời nói của Trần Bỉnh Tài. Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhậ Trần Bỉnh Tài nói rất giỏi, chỉ tiếng phẩm tính của người này lại không tốt. Chẳng qua thế giới này sao có thể yêu cầu ai cũng là quân tử, chỉ cần không quá lệch khỏi lương tâm là có thể chấp nhận. Triệu Quốc Đống cố an ủi mình như vậy.

Gần như không có ai bố trí nhưng bữa ăn trưa đám bạn học đều theo thân phận mà đẩy Trần Bỉnh Tài ngồi cao nhất, mấy người Tiêu Trí Viễn, Mễ Á và Khấu Linh liền ngồi ở ngay bên cạnh.

Triệu Quốc Đống và hai người Phùng Minh Khải chỉ có thể ngồi ở bàn phía sau cùng.

Bàn này dành cho sáu nhưng cũng không đủ, bàn trên cùng lại có tới mười người ngồi.


- Minh Khải, nhìn đi, ông phải cố gắng. Họp lớp sau này ông nếu không ngồi ở bàn đầu thì tôi đá ông ra ngoài.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đi, chúng ta mời mấy người ngồi bàn đầu, nhỡ đâu sau bọn họ giúp gì được cho mình.

Phùng Minh Khải có chút xấu hổ cầm chén lên nói:
- Quốc Đống, được rồi, tôi không đi đâu, tôi không uống được.

- Ông sợ sao, tốt xấu cũng là Bí thư Phùng của Thị ủy Kiềm Dương mà còn sợ kém Tiêu Trí Viễn sao? Trước mặt bạn học thì ông phải đứng thẳng lưng lên chứ? Làm cho tôi được nở mày nở mặt theo chứ?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Phùng Minh Khải mà nói.

- Đi đi Minh Khải, Quốc Đống nói đúng, anh dù sao cũng phải đi ra, ngay cả điểm này cũng không dám đối mặt thì anh còn có thể làm gì?

Phùng Minh Khải cắn răng đứng lên nói:
- Đi thôi Quốc Đống.

- Thế mới là đàn ông chứ, ông còn như vậy nữa thì Giang Dao đá bay ông đi rồi theo tôi.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.


Khi Phùng Minh Khải và Triệu Quốc Đống cầm chén đến bàn đầu, gần như tất cả bạn học đều nhìn hai người.

- Thầy Trần, bọn em là hai thằng kém cỏi đến mời thầy và các vị bạn học ngồi đây. Chúc các bạn học thành công trong sự nghiệp, có cuộc sống hạnh phúc.
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên đứng giữa ghế của Mễ Á và Khấu Linh, hai tay đặt trên lưng hai cô. Phùng Minh Khải đứng sau lưng Triệu Quốc Đống, một tay cầm chai rượu, một tay cầm chén.

- Ồ, Triệu Quốc Đống cũng giỏi nói đó, vừa nãy đi đâu mà không thấy vậy?
Tiêu Trí Viễn không biết sao mình rất khó chịu với Triệu Quốc Đống, chỉ cảm thấy tên này rất càn rỡ, không ngờ tùy tiện như vậy, không biết thân phận của mình là gì.

- Tôi chỉ là hạt cát, có tôi cũng không nhiều, thiếu tôi cũng không ít. Lớp trưởng Tiêu còn có thể chú ý tới tôi sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi ra ngoài một chút, vừa lúc thấy Mễ Á nên nhân cơ hội thổ lộ với Mễ Á sau tám năm không gặp.

Người trên bàn liền cười cười khinh thường và lắc đầu. Mễ Á bị mọi người nhìn liền đỏ mặt, cô thoáng cái đứng lên đầy tức giận nói:
- Triệu Quốc Đống.

- Đừng, Mễ Á, tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi thổ lộ sự ngưỡng mộ đối với các bạn học trong lớp mà, không chỉ có riêng cô. Ha ha, đùa chút thôi, đừng giận.
Triệu Quốc Đống vội vàng lắc đầu xin lỗi.
- Được rồi, nói chuyện chính đi, Minh Khải, thầy Trần ở đây, lớp trưởng Tiêu ở đây, còn có các tinh anh của lớp 2, khóa 88 cấp ba Giang Khẩu chúng ta. Ông là thư ký mới có phải nên mời các bạn học không?

- Phùng Minh Khải, ông làm thư ký ở đâu? Không phải nói ông đang dạy học sao?

- Đúng thế, đúng là dạy học ở huyện nào đó tại Kiềm Nam sao?


Mấy tên bạn học liền nói.

- Năm trước Phùng Minh Khải đã được điều tới phòng Thư ký của Thị ủy Kiềm Dương công tác, hết tết sẽ chính thức đi làm.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Thư ký Phùng, sau này chúng tôi tới Kiềm Dương thì ông phải mời đó. Thầy Trần, thầy nói có đúng không?
- Hả, Minh Khải, em điều tới Thị ủy Kiềm Dương công tác? Bí thư thị ủy Kiềm Dương bây giờ trước là Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên đó.
Trần Bỉnh Tài có chút giật mình. Y đương nhiên biết một giáo viên đột nhiên được điều tới văn phòng Thị ủy Kiềm Dương là có nghĩa gì. Đối với y vẫn luôn cố gắng phấn đấu thì hiểu rõ vấn đề này. Y thậm chí vô thức cho rằng Phùng Minh Khải có thể tới Thị ủy Kiềm Dương là có quan hệ với Liễu Đạo Nguyên.

Không chỉ có Trần Bỉnh Tài giật mình, mấy bạn học kia cũng giật mình. Không ai coi Phùng Minh Khải vào đâu, thậm chí mấy bạn học nữ cũng cho rằng Phùng Minh Khải và Giang Dao là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Không ngờ Phùng Minh Khải lại được điều tới văn phòng Thị ủy Kiềm Dương. Người trong nhà nước đều biết đó không phải ai cũng có thể làm được.

Tiêu Trí Viễn càng giật mình hơn. Y vẫn cho rằng mình là xuất sắc ở lớp này, không ngờ tên nhà quê Phùng Minh Khải lại được điều tới văn phòng Thị ủy Kiềm Dương. Mặc dù Kiềm Dương không cùng tỉnh với An Đô, mà An Đô là lại ở cấp cao hơn Kiềm Dương, nhưng văn phòng Thị ủy và Chi đoàn một Khu ủy lại có chênh lệch rõ ràng.

- Triệu Quốc Đống, vậy ông làm ở đâu? Không phải nói ông làm cảnh sát ư?
Phùng Minh Khải mời rượu, mấy tên bạn học kia liền đổi thái độ, đều chúc mừng Phùng Minh Khải. Tiêu Trí Viễn liền mượn rượu mà hỏi đểu Triệu Quốc Đống.

- Tôi ư, lớp trưởng Tiêu, ông đừng hỏi tôi, cơ quan công an đã sớm đuổi tôi ra, tôi bây giờ là con ruồi đậu trên kính, trước mặt rõ ràng nhưng không có đường ra.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Quốc Đống, không phải tôi nói ông, bát cơm sắt không dễ kiếm. Ông không dễ gì thi vào trường cảnh sát, sao lại không tiếc nghề này?
Tiêu Trí Viễn ra vẻ dạy bảo mà nói.
- Nghe lời, nghe lời, ngày sau nhất định ghi nhớ.
Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện với mấy người này mà giơ chén lên nói:
- Nào, mời thầy Trần, các vị bạn học, tôi uống có hạn, bạn học nam uống cạn chén, bạn nữ nhấp môi, thầy Trần thì tùy ý. Chúc mọi người muốn gì được đó, tôi uống trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui