Nghiêm Lập Dân cũng đang ngủ ngon thì bị điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc, sau khi nghe Mã Nguyên Sinh báo cáo xong tình hình thì hắn liền chau mày lại, nhưng vào thời điểm này nên hắn cũng không tiện phê bình Mã Nguyên Sinh. Mặc dù hành vi của đối phương có phần lỗ mang nhưng hắn cũng hiểu rõ chuyện này gốc rễ là từ mình mà ra, có thể nói oán hận chất chứa đã lâu thì sớm muộn gì cũng phải có lần bộc phát ra.
Vốn Đảng ủy cục công an thị xã đã nhất trí nên chuyện Liên Chương đảm nhiệm trưởng công an huyện Hoa Lâm xem ra không có vấn đề gì, nhưng không ngờ mấy huyện khác vốn cảm thấy có chút vấn đề thì lại qua đẹp, duy chỉ có huyện Hoa Lâm tưởng chừng nắm chắc thì lại xảy ra vấn đề, điều này khiến Mã Nguyên Sinh được phân công quản lý trị an rất là bất mãn.
Liên Chương là thuộc dạng cánh tay phải của Mã Nguyên Sinh, hắn cũng được Nghiêm Lập Dân rất coi trọng, là người thích hợp nhất làm trưởng công an huyện Hoa Lâm, nhưng dưới làn đạn ngầm ác liệt của ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm nên phương án cung cấp bị đẻ non. Cục công an thị xã không thể không chấp nhận sự thật là Trần Lôi đảm nhiệm trưởng công an huyện Hoa Lâm, do đó chỉ có thể đưa Hứa Bình đảm nhiệm chính ủy đến tán gẫu để bù lại, nhưng dù sao Mã Nguyên Sinh cũng đã nghẹn cục tức này từ lâu.
- Lão Mã, lão làm vậy có hơi lỗ mang.
Nghiêm Lập Dân hạ giọng nói:
- Cái tên kia là người Hoa quốc tịch Malaysia, hơn nữa lại đến chỗ chúng ta để đầu tư, sao lão có thể làm như vậy? Có phải là cố ý hay không...
- Bí thư Nghiêm, tôi xin lấy tính Đảng cam đoan, chúng tôi thật sự không phải cố ý nhằm vào người này. Bởi vì nhiều lần chúng tôi nhận được tin khách sạn Hoa Lâm có hoạt động tụ tập đánh bạc, hơn nữa hoài nghi bên trong có người câu kết với nội bộ công an huyện. Hai lần trước chúng tôi cùng công an huyện đánh úp nhưng đều không thu được gì, cho nên lần này chúng tôi không thông báo gì với công an huyện thì không ngờ lại xảy ra việc như vậy. Tên kia không chứng minh được thân phận, cũng không có hộ chiếu, hơn nữa vẻ mặt lúc đó kinh hoàng khả nghi, khẩu âm lại là bên Quảng Đông. Còn người phụ nữ kia lại không muốn đưa ra chứng minh nhân dân, thái độ rất cứng rắn, chúng tôi hoài nghi bọn họ chính là người tổ chức đánh bạc cho nên mới phải dẫn bọn họ quay về trụ sở cục công an thị xã để điều tra, không ngờ sau khi thông báo công an huyện Hoa Lâm thì đành phải quay về với bộ dạng này, điều này quả thực là làm người ta phẫn nộ! Công an huyện Hoa Lâm này không chịu phục tùng lãnh đạo cục công an thị xã sao? Huyện Hoa Lâm này không thuộc sự quản lý của thị xã Ninh Lăng sao? Thực sự muốn trở thành vương quốc độc lập phải không?! Tôi đã hạ lệnh đội cảnh sát hình sự và tuần cảnh của cục công an thị xã chỉnh đốn đội ngũ, tôi muốn xem cục công an thị xã Ninh Lăng có đi qua được phạm vi huy Hoa Lâm không!
Trong điện thoại Mã Nguyên Sinh tỏ ra rất tức giận nên hót như khướu.
Nghiêm Lập Dân cũng có phần tức giận:
- Lão Mã, nói những lời này làm gì? Lập tức bỏ mệnh lệnh đó cho tôi! Anh dám! Tôi chỉ hỏi anh, các anh có bắt được khách chơi bạc ở hiện trường không? Không có, không có thì còn nói được cái gì?! Tôi không phải để ý hắn là người nước nào, bất luận kẻ nào đặt chân tới Trung Quốc thì cùng đều phải tuân thủ pháp luật của chúng ta, nhưng đều nói bắt trộm phải bắt liền tay, bắt kẻ thông dâm thì phải tóm chân, anh không phát hiện hành vi đánh bạc tại hiện trường thì người ta vô tội, chúng ta bị động rồi! Nhất là người này còn đến Ninh Lăng để đầu tư, hiện nay Đảng ủy xã, ủy ban nhân dân thị xã đều hết sức thu hút đầu tư, hành động điều tra chấp pháp vốn là bình thường với chúng ta nhưng trong mắt người khác thì có lẽ sẽ trở thành hành cố ý phá hủy hoàn cảnh đầu tư, nói chúng ta là tiết hận thù cá nhân! Làm ầm ĩ lên thành phố thì chúng ta sẽ chịu tiếng xấu!
- Nghi? Có điểm gì khả nghi? Không có chứng minh nhân dân? Nhân viên công tác của ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm đã ra mặt chứng minh rồi thì anh còn khống chế bọn họ làm gì? Làm như vậy với tính chất là gì? Anh quản hắn có vợ hai, vợ ba sao, đây không phải chuyện anh cần quan tâm, cho dù có chơi gái mại dâm thì cũng không đến lượt cục công an thị xã các anh xử lý, công an huyện Hoa Lâm không xử lý được sao? Anh không thông báo ban ngành hữu quan của công an huyện Hoa Lâm thì ít ra cũng coi trọng thông báo lãnh đạo chủ yếu của bọn họ mới phải! Giờ anh thật sự muốn công an huyện Hoa Lâm giống như kiểu Bát Lộ quân đánh Tân Tứ quân hả?
Nghiêm Lập Dân cố ngăn cơn lửa giận trong lòng, Mã Nguyên Sinh này đúng là không biết nhìn tình thế, hắn không phải là sợ La Đại Hải hay Triệu Quốc Đống, vấn đề là chuyện này thì cục công an thị xã không có lý, không thông báo cơ quan công an địa phương, hơn nữa lại giữa tết âm lịch, đã thế lại không có bất cứ chứng cứ gì chứng tỏ đối phương có phạm tội trái pháp luật. Chỉ dựa vào việc cô nam quả nữ ở chung rồi mang về điều tra, hơn nữa khách sạn Hoa Lâm cũng đã chứng minh bọn họ là nhà đầu tư đến Hoa Lâm để đầu tư mà vẫn còn kiên trì dẫn người đi, điều này thật quá phận rồi.
Khách sạn Hoa Lâm là khách sạn tiếp đãi của ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm, làm như vậy sẽ khiến huyện Hoa Lâm chắc chắn có cảm giác là cục công an thị xã trả thù bọn họ. Tuy rằng Nghiêm Lập Dân rất có ý kiến về cách làm của huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm, thậm chí cũng muốn tìm cơ hội gõ bọn họ nhưng tuyệt không phải hành động qua loa không có trình tự như vừa rồi, đây chẳng khác nào đưa súng đạn cho người ta bắn mình, nhất là tên Triệu Quốc Đống vốn vẫn luôn cảm thấy mình cứ nhằm vào Hoa Lâm bọn họ.
- Được rồi, đừng có nhiều lời, tôi còn coi trọng uy tín của thị xã hơn anh, lại càng hiểu rõ lợi hại trong việc này, nếu như còn chậm trễ thì có lẽ bí thư Kỳ sẽ gọi điện thoại đến chửi tôi đó! Đem người giao cho công an huyện Hoa Lâm, mời bọn họ điều tra xác minh thân phận của hai người đó, sau đó làm báo cáo nhanh cho cục công an thị xã, lập tức thu đội! Bọn họ yêu cầu phải có lời nói à? Hừ, không cần để ý tới bọn họ! Lão Mã, anh phải có bản lĩnh, cố giữ vững đợi tôi tới là được!
Trong điện thoại Mã Nguyên Sinh còn muốn tiếp tục tranh đấu nhưng lại bị Nghiêm Lập Dân cắt đứt, mệnh lệnh truyền xuống là chắc chắn rồi.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Người phụ nữ bên cạnh chống người dậy tò mò hỏi.
- Ôi, thật đúng là bị em nói trúng rồi, xem ra anh và cái tên chủ tịch huyện Triệu mà em nói đúng là có "duyên phận". Mã Nguyên Sinh dẫn đội đến Hoa Lâm đi tuần, không ngờ lại bắt nhà đầu tư mà huyện Hoa Lâm mời tới đầu tư, thế này có khác gì là đút tay vào tổ ong vò vẽ. Mã Nguyên Sinh này đúng là không biết đối nhân xử thế, đáng lẽ giao người này cho Hoa Lâm xử lý thì không sao, đằng này hắn lại cưỡng chế mang đi, trên đường lại bị công an huyện Hoa Lâm ngăn cản, chắc là trong huyện Hoa Lâm có người ra lệnh, chắc hơn nửa chính là tên chủ tịch huyện Triệu kia.
Vì giật mình tỉnh giấc nên cơn buồn ngủ của Nghiêm Lập Dân cũng không còn, hắn khoác áo ngủ rồi ngồi dậy.
- Lập Dân, sao thế? Từ trước đến giờ tên chủ tịch Triệu kia cũng không cùng đường với anh sao? Hay là hắn cũng không biết đối nhân xử thế?
Người phụ nữ bên cạnh cũng khoác thêm áo ngủ rồi ngồi dậy với chồng mình.
- Ôi, sao nói thế được? Triệu Quốc Đống kia còn trẻ tuổi, rất biết làm kinh tế, nắm trước mấy hạng mục chỉ tiêu kinh tế của huyện Hoa Lâm đều đứng thứ nhất toàn thị xã. Không thể không nói tên này đúng là có tài, ngoại trừ chuyện chọn người làm trưởng công an huyện Hoa Lâm thì cũng chẳng có xung đột lớn nào khác. Cách đây không lâu tên này dụ dỗ được Mạch Gia Huy, cục công an thị xã báo cáo ủy ban nhân dân thị xã để mua xe trang bị thì Mạch Gia Huy không phê chuẩn mà lại chuyển sang cấp cho công an huyện Hoa Lâm năm trăm nghìn để mua trang bị, hừ, cộng thêm chuyện tuyển chọn người làm trưởng công an huyện kia nữa. Cục công an thị xã có oán hận với huyện Hoa Lâm cũng không phải ngày một ngày hai, lão Mã đang mượn chuyện này để phát uy.
- Đây cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, hà tất gì phải kết oán như vậy?
Người phụ nữ thở dài một hơi:
- Giờ đang thời kỳ mấu chốt, anh phải biết dạy bảo người bên dưới, đừng để có gây thêm phiền toái cho anh, qua được thời điểm quyết định này rồi thì tính sau.
- Yên tâm, bọn lão Mã này cũng có chừng mực, có điều đúng như lão Mã nói, huyện Hoa Lâm thực sự có hơi hướng vương quốc độc lập, Triệu Quốc Đống kia ỷ mình có chút bản lĩnh, đại khái cũng có chút bối cảnh nên ra vẻ kiêu căng. Loại chuyện này nếu huyện Hoa Lâm bọn họ mà không báo cáo cục trưởng kiêm bí thư chính pháp ủy cục công an thị xã là tôi đây, không ngờ dám trực tiếp dùng chiêu thức ấy, tốt xấu gì thì tôi cũng là thường vụ Đảng ủy xã, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Nghiêm Lập Dân nói một cách lạnh lùng.
- Em nghĩ cho dù là Triệu Quốc Đống không hiểu chuyện thì cũng không đến mức bí thư huyện ủy của bọn họ cũng không hiểu quy củ chứ? Em thấy anh nên gọi điện thoại ngay xem, biết đâu người ta cũng không gọi điện được thì sao?
Người phụ nữ phản ứng rất nhanh.
Nghiêm Lập Dân nghĩ một lát, lúc này mà gọi điện thoại thì chỉ sợ.... Đang nghĩ thì điện thoại của hắn liền vang lên, là La Đại Hải gọi tới.
Nghiêm Lập Dân liền nghiêm túc, chỉ ừ ừ lạnh nhạt, thi thoảng nói một hai câu, cuối cùng không nói gì nữa mà dập máy.
- Nói thế nào?
- Còn không phải là nhận trách nhiệm thay Triệu Quốc Đống sao? Điện thoại của bí thư huyện ủy La Đại Hải, nói rằng không rõ lắm tình hình trong huyện lúc ấy cho nên mới hạ lệnh ngăn cục công an thị xã lại. La Đại Hải gọi tới nhận lỗi, đương nhiên cũng nói tầm quan trọng của người bị bắt với huyện Hoa Lâm, hơn nữa huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện đảm bảo người này tuyệt đối không phải tội phạm bị truy nã gì cả, bọn lão Mã cũng chỉ là tiến hành thanh tra khách sạn Hoa Lâm theo theo phạm vi truy nã của bộ công an.
Nghiêm Lập Dân thở dài một hơi, chuyện này Mã Nguyên Sinh làm sai thì không nói, nhưng huyện Hoa Lâm thì lại càng quá phận, không ngờ dám hạ mệnh lệnh cho công an huyện cản người của cục công an thị xã lại, đây chính là chuyện cực kỳ hoang đường! Chẳng qua mình đang ở vào thời điểm mấu chốt, hơn nữa trước đó cũng không tóm được nhược điểm của đối phương nên đuối lý, cũng may chuyện này không tạo phong ba gì cả, tương lai còn dài, cũng không lo không có cơ hội giao thủ lại.
Dường như cảm thấy hai đầu lông mày của chồng mình nhíu ác, người phụ nữ lo lắng nói:
- Lập Dân, đây cũng không phải chuyện gì lớn lắm, đều là công việc mà, không cần phải giằng co tới cùng, anh là lãnh đạo thị xã, bọn họ đều là hạ cấp, mâu thuẫn giữa hạ cấp thì anh phải xử lý trên lập trường công bằng của người làm lãnh đạo, không thể bởi vì anh kiêm là cục trưởng cục công an thị xã nên thiên hướng cho cục công an thị xã, điều này sẽ bất lợi cho việc triển khai công tác của anh sau này.
- Yên tâm đi, anh tự biết chừng mực, chẳng qua có một số người kiêu ngạo quá mức, cho là mình có chút bản lĩnh liền không coi ai ra gì, không biết trời cao đất dày, tưởng rằng trái đất này không có hắn thì không xoay chuyển được sao? Sẽ có lúc phải gõ một chút mới được.
Nghiêm Lập Dân trầm giọng nói.
- Lập Dân! Tâm tính này của anh là không đúng, hiện tại anh đang...
Người phụ nữ nhíu mày.
- Anh biết, anh không được xúc động như vậy, cho dù có chuyện gì thì cũng phải đợi cho qua thời gian này, không phải nói quân tử báo thù mười năm không muộn sao?
Nghiêm Lập Dân mỉm cười, vỗ vỗ vai vợ trấn an:
- Yên tâm đi, chồng em không đến mức không có đầu óc như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...