Cô gái và chàng trai kia đã bước vào cửa Siêu thị Hoa Liên (thuộc tập đoàn bán lẻ Hoa Liên) nên cũng không chú ý tới cảnh này, nhưng lúc cuối cùng chàng trai kia liếc mắt lại thì thấy một chiếc Mercedes S600 và một chiếc Toyota Desert Prince màu trắng đỗ trước mặt Triệu Quốc Đống, người ở trên xe bước xuống cầm giúp thứ đồ gì đó trên tay Triệu Quốc Đống, điều này làm cho hắn khá ngạc nhiên.
Vì có nhà ở Bắc Kinh nên mặc dù là đến quảng trường phồn hoa nhất ở An Đô nhưng hắn vẫn cảm thấy được từ nơi này để lộ ra mùi vị quê mùa ở xung quanh, còn người dân An Đô thì lại mang theo hương vị "hai lúa" từ trong xương cốt, người bạn học vừa rồi của cô bạn gái này trái lại lại có chút thú vị. Tuy rằng hắn không biết đối phương làm gì nhưng lại có vẻ thờ ơ lạnh lùng, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình từ trên người đối phương, hắn biết bộ trang phục Armani trên người hắn có chút quê mùa, càng nhận ra đôi giầy Valentino bụi bặm ở bên dưới, mặc dù nhìn như bình thường nhưng những chỗ tinh xảo và khéo léo thì chỉ có người biết hàng mới có thể nhận ra.
Mà lúc này đây người đàn ông đó lại còn lên chiếc Mercedes S600 màu đen ở lề đường, hơn nữa còn là ghế bên phải ở phía sau, còn chiếc xa Toyota Desert Prince đi trước mở đường tuy nhãn hiệu có thấp kém đôi chút nhưng công suất cao cùng với công năng việt dã tuyệt vời khiến giá cả của nó cũng rất xa xỉ.
- A Linh, bạn học vừa rồi của em làm gì vậy?
Chàng trai kia không kìm được tò mò liền hỏi cô bạn gái còn đang vui sướng và kiêu ngạo.
- Anh nói Triệu Quốc Đống ư? À, trước là cảnh sát, sau lại đổi nghề, ai mà biết giờ đang lăn lộn ở đâu, chẳng qua trông bộ dạng cũng không quá khó khăn lắm.
Cô gái thoáng liếc nhìn bạn trai, người bạn trai này xưa nay đều để mắt trên đầu, mặc dù là đối với bố mẹ của mình cũng thể hiện vẻ khoe khoang không nói thành lời, bạn bè người thân tầm thường thì hắn cũng chỉ gật đầu mà thôi chứ rất ít khi hỏi thăm thân thế lai lịch của đối phương, sao giờ lại cảm thấy hứng thú đối với người bạn học bình thường này nhỉ? Chẳng lẽ là ghen tị? Người bạn trai này dường như khinh thường tranh giành tình nhân với người khác, cho dù ở Bắc Kinh mình đứng cạnh người đồng nghiệp nào thì hắn cũng rất ít tra hỏi, hôm nay làm sao vậy?
- Không khó khăn lắm?
Chàng trai liếc nhìn cô gái một cái như muốn từ trên mặt đối phương tìm ra vẻ cố ý lừa gạt mình hay là thật sự không biết gì cả. Một chiếc Mercedes S600 tới đón lại còn mặc đồ Armani và đi giầy Valentino như một bộ thường phục nữa, vậy mà nói là không khó khăn lắm sao?
- Ừ, điều kiện nhà hắn rất kém, ở nhà máy dệt, hình như hắn là anh cả, dưới hắn còn có mấy anh chị em nữa, thành tích ở trong trường học cũng rất bình thường, về sau lại thi vào cao đẳng thì phát huy không tồi nên thi đậu trường cảnh sát An Nguyên, sau đó thì không có liên hệ gì cả.
Cô gái vuốt vuốt lọn tóc của mình đầy quyến rũ rồi khoác tay bạn trai:
- Anh sao lại có hứng thú về h vậy? Ở trong lớp chúng em thì ngoài đánh nhau lợi hại ra thì những cái khác hắn rất bình thường.
Chàng trai lắc đầu không nói gì cả.
Triệu Quốc Đống ngồi vào trong xe liếc nhìn Triệu Trường Xuyên đang thấp thỏm bất an, nói một cách dửng dưng:
- Sao thế Thường Xuyên, dưới mông ngồi lên bàn chông à? Sao lại có vẻ đứng ngồi không yên thế?
- Anh, em...
Triệu Trường Xuyên gãi gãi đầu nói có phần ngượng ngùng.
- Được rồi, tốt xấu gì em cũng là ông chủ một công ty lớn quản lý tài sản mấy tỷ, sao thế, chẳng lẽ nói vì mua một chiếc Mercedes mà anh lại mắng chửi rồi phạt em đứng góc tường sao?
Triệu Quốc Đống mỉm cười rồi đánh giá xung quanh một chút, nội thất gỗ đào, hộp số tự động, vô lăng trên xe cực kỳ bắt mắt, không gian rộng rãi xa hoa, khi xe lăn bánh thì không hề có cảm giác bất ổn nào, Mercedes đích xác có điểm đáng giá của nó:
- Ồ, không tệ, so với chiếc xe Santana 2000 kia của anh thì mạnh hơn không ít.
Lão Lưu chuyên lái xe cho Triệu Trường Xuyên ngồi ở phía trước không nhịn được cười:
- Tổng giám đốc Đống, ngài đúng là biết nói đùa, chiếc xe Santana 2000 của ngài thì đáng bao nhiêu tiền chứ? Không thể nào so sánh được đâu.
- Lão Lưu, dù sao cũng chỉ là một phương tiện giao thông trên đất liền, nó có thể lặn xuống dưới nước hay bay trên trời không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười nói:
- Đừng mê tín cái gọi là siêu xe, đó cũng chỉ là một thế hệ công cụ đi lại mà thôi.
- Anh, anh cũng biết bản thân em không thích thứ này, nhưng anh phải thừa nhận một điều rằng hiện nay ở bên dưới, nhất là chính quyền địa phương thì lại rất coi trọng điều này. Ít nhất em đi chiếc xe tới ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu thì chưa từng bị chặn lại, hay là bảo vệ công ủy ban nhân dân thành phố An Đô cũng phải lễ phép, nếu anh đi chiếc Santana 2000 kia vào thì thử hỏi xem anh có bị tra hỏi nửa ngày hay không.
Triệu Trường Xuyên xoa xoa mặt:
- Em cũng không thích cái hư danh này, chẳng qua có thể khiến đối tượng hợp tác có ấn tượng sâu sắc, nâng cao hình tượng nhãn hiệu của tập đoàn chúng ta thì em cũng không để ý ngồi xe nào.
- Ừ, đây là thói quen của thời đại này, nếu em ngồi chiếc xe này mà tiến vào huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện Hoa Lâm chúng ta thì bảo vệ chắc cũng không dám cản một cách tùy tiện mà còn cho em phóng thẳng vào.
Triệu Quốc Đống nói:
- Đây là biển Thượng Hải, thế là sau này chủ yếu dùng ở Thượng Hải à?
- Kế hoạch là như thế, việc xây dựng tòa building Thương Lãng sẽ nhanh chóng được triển khai, em đã bàn bạc mấy lần với bên Bồi ca rồi, phương án thiết kế của Palmer & Turner Group cũng đã được chọn, giờ đang là giai đoạn luận chứng, chắc là không có vấn đề gì lớn.
Triệu Trường Xuyên gật gật đầu.
Sắc trời ngoài cửa cũng dần dần ảm đạm, ban ngày vào mùa đông thường rất ngắn.
- Vấn đề tài chính phải suy xét cho chu toàn, bên Bồi ca hiện đang tiến quân mạnh mẽ vào ngành bất động sản nên tài chính rất căng thẳng, tòa building Thương Lãng này ước tính trên dưới một tỷ, do đó phải nắm chắc một chút và nên bố trí người theo sát phương diện này.
Triệu Quốc Đống lo nghĩ nói:
- Sau này xây xong rồi thì em định cho thuê hay là bán?
- Việc này cũng chưa xác định, không phải anh nói sau này kinh doanh bất động sản sẽ phồn thịnh sao? Em nghĩ trong vòng vài năm nữa nhất định giá nhà đất ở Thượng Hải sẽ phát triển, chờ sau khi tòa building Thượng Hải xây dựng xong thì nơi đó chắc đã khá phồn hoa rồi. Nếu mà thích hợp thì em muốn làm tập đoàn chuyên phụ trách kinh doanh bất động sản, chúng ta không chỉ làm mỗi khai phá bất động sản mà dựa vào lượng tiền mặt khổng lồ trong tay liên hợp với các công ty buôn bán bất động sản khác, thích hợp thì bán còn không thì giữ lại cho thuê. Em nghĩ chỉ cần chọn một con đường đi và bạn hợp tác thận trọng một chút thì những tài sản chất lượng tốt này sẽ trở thành nền tảng cho tập đoàn Thương Lãng chúng ta.
Triệu Trường Xuyên từ từ nói với thần sắc tự nhiên, Triệu Quốc Đống lặng lẽ gật đầu, quả nhiên là muốn đưa tay vào ngành bất động sản, chẳng qua còn may là không phải chuyên hoạt động ngành bất động sản, nếu không Triệu Quốc Đống thật muốn gõ đầu đứa em này.
Chuyên nghiệp hóa và đa nguyên hóa không mâu thuẫn, đều có nhiều trường hợp thành công và thất bại, vấn đề ở chỗ khi anh bước chân vào cái ngành này rồi thì liệu có làm tốt được hay không? Liệu có không gian mở rộng hay không?
Ngành nước thì không nói, nước suối Thương Lãng mơ hồ đã vượt lên trên Nhạc bách thị (Robust-hod) và Wahaha (hai thương hiệu nước suối nổi tiếng của Trung Quốc), Nhạc bách thị có thể làm ông trùm ở Hoa Nam, ở Hoa Đông thì nước suối Thương Lãng và Wahaha giằng co, nhưng ở Hoa Trung, Tây Nam, Đông Bắc, Hoa Bắc, thậm chí Tây Bắc thì đều là cảnh nước suối Thương Lãng một mình một ngựa, Wahaha và Nhạc bách thị đã bị rớt lại một khoảng cách lớn. Còn mấy nhãn hiệu cấp 2 như Di Bảo, Cảnh Điền cùng với Lao Sơn thì bị bỏ cách xa lắc xa lơ, Dưỡng sinh đường (Yangshengtang) và Nông phu sơn tuyền trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì còn chưa thực sự xuất hiện.
Nhưng còn ngành chế dược thì sao? Nếu quyết định tiến vào ngành chế dược thì phải chuyên chú, đây là một ngành có lợi nhuận cực cao nhưng trước khi thu được thì sẽ có tính mạo hiểm khá lớn. Một công ty dược phẩm tầm thường, phổ thông đến sau thì sẽ rất khó chiếm được ưu thế trên thị trường, dựa vào quảng cáo thì có thể sẽ có được thành công nhất thời nhưng cũng chỉ đổi được một hai năm hưng thịnh chứ còn chân chính muốn đột phá vòng vây trong cái nghề này thì nhất định phải có sản phẩm cạnh tranh của mình. Thương Lãng dược nghiệp đã chọn hợp tác với học viện y học An Nguyên, còn có ý hợp tác với các cơ quan nghiên cứu y học khác, nhanh chóng đưa ra được sản phẩm mới của mình để khai thác thị trường, đó mới là bí quyết để đứng vững vàng trong cái ngành này.
- Chuyện bên ngân hàng thương mại Ninh Ba và An Đô bàn thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó.
- Ngân hàng thương mại An Đô cũng đã giải quyết rồi, cứ qua một năm sẽ ký hợp đồng, tập đoàn Thương Lãng chúng ta dựa theo 1 tệ một cổ phiếu thì chỉ cần đầu tư 600 ngàn tệ là sẽ có 600 ngàn cổ phần, chiếm 8% trong tổng vốn cổ phần. Bên Ninh Ba thì Cù Vận Lam và Vân Hải đã tới bàn bạc bước đầu rồi, chính quyền địa phương bên đó cũng rất hoan nghênh chúng ta tới, nhất là sau khi biết tập đoàn chúng ta sẽ dời trụ sở chính đến Thượng Hải thì bọn họ lại càng hoan nghênh, em dự đoán thì giá cổ phiếu đại khái tầm từ 1,2 tệ đến 1,5 tệ, so với An Đô thì cao hơn một chút, số lượng cổ đông thì lại không có hạn chế quá lớn.
Triệu Trường Xuyên ngừng lại một chút:
- Anh, Cù Vận Lam kia cũng được, khôn khéo lão luyện, em vốn tưởng giữa anh và cô gái này có gì đó nhưng giờ xem ra về khoản nhìn người thì anh giỏi hơn chúng em nhiều. Em cảm thấy nếu để cô ấy bên công ty khai phá du lịch thì sẽ sai lầm, Thương Lãng dược nghiệp sắp chính thức mở màn, em nghĩ để cô ấy đến chủ trì Thương Lãng dược nghiệp.
Triệu Quốc Đống nhíu mày:
- Đột ngột đặt cô ấy vào địa vị cao như vậy thì e là không tốt lắm, cô ấy gia nhập Thương Lãng cũng chưa được bao lâu, huống chi bên công ty khai thác khu du lịch kia cũng cần cô ấy, nếu tình trạng năm nay không tồi, khi xây dựng đến giai đoạn 2 thì không phải mới đến lúc mở màn sao? Em định để ai thế chỗ cô ấy?
- Anh, thời gian không phải vấn đề, tập đoàn Thương Lãng chúng ta từ trước tới giờ không phân biệt đối xử, Khuất Bình vào Thương Lãng được bao lâu mà giờ chẳng phải là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thương Lãng sao? Sắp tới em định giao cho hắn phụ trách toàn diện nước suối Thương Lãng, Mễ Linh thì giờ là Giám đốc Tài chính của tập đoàn rồi.
Triệu Trường Xuyên cười cười:
- Mấu chốt ở chỗ cô có thể đảm nhiệm được chức vụ này hay không thôi.
- Nghiệp vụ cụ thể của công ty do em quyết định, anh không hỏi tới, em cảm thấy được là được, chẳng qua anh nhắc em một câu, đừng vì thấy anh đề cử người nào là lẫn lộn các nhân tố cá nhân. Nói thật, anh cũng không hiểu sâu cô gái này cho nên nhất thiết các em phải tự tìm hiểu một cách thông thường. Mặt khác anh cũng phải nhắc lại, xí nghiệp hiện đại đều phải dựa vào chế độ và văn hóa xí nghiệp thì mới kết hợp và quản lý công nhân viên chức xí nghiệp lại được. Anh hi vọng về điểm này thì em phải có tính toán lâu dài, một thương hiệu thế kỷ được tạo ra như thế nào, chế độ dĩ nhiên là trọng yếu, văn hóa xí nghiệp, ừ, nhất là quan niệm trong đó, giá trị quan thậm chí là nhân sinh quan cũng đều có thể thể hiện qua niềm tin vào thương hiệu Thương Lãng, anh nói như vậy em hiểu chứ?
Triệu Trường Xuyên lặng lẽ gật đầu, cẩn thận nghiền ngẫm những lời anh trai nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...