- Chính ủy Tấn, lâu như vậy chưa đến thăm ngài. Cái này không phải trà mới, đã được xử lý qua, tuyệt đối là trà thiên nhiên do các cô gái trong xã Hà Khẩu hái, còn có cả mùi hương của các cô gái.
Triệu Quốc Đống cười ha hả đặt hai hộp trà lên bàn cho Tấn Như Phong.
Loại trà lá to này khác chè đen, nó chưa được chế biến, chính là loại tự nhiên, trong sự tươi mát có một tia đắng, rất nhiều người không thích loại trà này, nhưng nhiều người lại thích.
- Ha ha, loại chè xanh này của cậu tới vừa lúc, lá trà của tôi vừa vặn hết, đang hy vọng có ai nghĩ tới tôi mà mang tới.
Tấn Như Phong nói giọng rõ ràng là người Sơn Đông.
- Chính ủy Tấn, đây chẳng qua chỉ là năm nay chè Hoa Lâm có sớm nên chuyên môn mang tới tặng ngài. Có lẽ bên Thương Hóa sẽ chậm hai hôm.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn hạ người khác mà nâng mình lên, như vậy không có ý nghĩa.
- Chính ủy Tấn, nơi này còn có hai hộp chè do Nhà máy chè Hà Khẩu mới làm ra, một trong mười loại chè tốt nhất Trung Quốc, nổi tiếng với chè Phổ Nhị - Vân Nam và Lục Bảo Quảng Tây.
Bất cứ lúc nào Triệu Quốc Đống cũng không quên quảng cáo cho chè Hoa Lâm, mấy loại chè nổi tiếng Trung Quốc cũng là do hắn tự biên soạn, dù sao quốc gia bây giờ cũng không có nói rõ thương hiệu chè gì cả. Vì thế các nhà kinh doanh thường nói sản phẩm của mình xếp nhất, chè Hoa Lâm tất nhiên cũng phải tự biên tự diễn.
- Ồ, chè An Nguyên tôi cũng nghe nói tới, chẳng qua tôi chưa nghe đến mười loại chè nổi tiếng nhất. Chè Hoa Lâm cũng vào danh sách sao?
Tấn Như Phong cười nói:
- Lão Tương, thứ nằm trong mười loại chè nổi tiếng nhất Trung Quốc, ông có nghe thấy không?
- Ha ha, anh là người phương bắc, thích uống loai chè xanh còn đâu không thích gì cả. Chè này sau khi sao, mùi đặm, có thể nói kéo dài tuổi thọ, nhiều lợi ích, chỉ là mùi hơi đậm, người bình thường không uống quen sẽ không quen, nhưng uống quen sẽ không thể đổi.
Tương Uẩn Hoa dựa lưng vào ghế rồi nói:
- Huyện Hoa Lâm đang nổi lên là trụ sở trồng chè của tỉnh An Nguyên chúng ta, tranh lấy danh chè ngon nhất. Quốc Đống đây là có lòng biết bây giờ huyết áp của anh hơi cao nên chuyên môn lấy chè loại tốt của nhà máy tới cho ông.
- Chè này tôi đã uống nhưng hơi nặng, tôi uống không quen.
Tấn Như Phong lắc đầu nói:
- Mấy chiến hữu bên Quảng Đông, Phúc Kiến thì thích thứ này, bảo sao đám người kia đều cao, đen, chắc do uống loại chè đen này.
- Lão Tấn, tôi thấy anh nên thay đổi thái độ đi, đừng suốt ngày ăn uống không chú ý. Tuổi cũng nhiều, sức khỏe thay đổi, chè này có không ít tác dụng, hơn nữa là rất rõ ràng. Tôi khuyên anh nên thay đổi thói quen, uống nhiều vào cũng coi như thúc đẩy ngành sản xuất chè của Hoa Lâm.
Tương Uẩn Hoa lắc đầu nói:
- ông cả ngày khói, rượu không dứt, việc này phải chú ý.
- Ừ, để tôi uống thử. Hai hôm nữa tôi lên Quân khu, vừa lúc tặng hai hộp chè này cho thủ trưởng Quân khu tỉnh.
Tấn Như Phong cười nói.
- Ồ, Lão Tấn, chuyện đã có đầu mối sao?
Tương Uẩn Hoa cười nói.
- Ha ha, đâu dễ như vậy, cố hết sức thôi.
Tấn Như Phong mặt không chút thay đổi.
- Tiểu Triệu có lòng như vậy thì tôi xin ghi nhận. Vậy tối nay tôi mời khách, đến Thủy Tinh đi, tôi bây giờ chú ý ăn uống, thịt cá ít hơn gà ăn cũng được, thịt bò thì cố gắng ít ăn.
Tấn Như Phong chuyển đề tài.
- Ha ha, sao dám để Chính ủy Tấn mời khách. Hoa Lâm mặc dù nghèo nhưng một bữa cơm vẫn được mà.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tôi cũng đã hẹn với chính ủy Biên, tối nay đặt ở Thủy Tinh.
- Ồ, Tiểu Biên cũng tới à?
Tấn Như Phong cười nói:
- Cũng được, Biên Phong này có thể cậu chưa quen. Trước là người Phong Đình ra với tôi, người cũng được và khá kiên định
Biên Phong vào nghe thấy Tấn Như Phong khen mình như vậy thì có chút cảm động. Tấn Như Phong nói như vậy tức là coi trọng anh. Biên Phong cũng nghe được tin tức khá tin cậy, Chính ủy Tấn rất có thể trong năm nay được thăng làm Chủ nhiệm Ban chính trị Quân khu tỉnh. Điều này có nghĩa Chính ủy Tấn sắp biến thành Chủ nhiệm Tấn, tức là nắm giữ rất nhiều vận mệnh các cán bộ quân đội.
Nghĩ vậy, Biên Phong có chút hối hận sao mình lại coi nhẹ vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này.
Tuy nói bên quân đội chịu hai tầng lãnh đạo, nhưng ai cũng biết bên quân sự thường cách xa chính quyền địa phương. Dù là Bí thư huyện ủy kiêm chức Chính ủy thứ nhất cũng chỉ là trên danh nghĩa. Quyết định vận mệnh của bọn họ chỉ có cấp trên, Quân khu Thị xã hoặc là Quân khu tỉnh. Vị Chủ tịch Triệu này không ngờ tạo được quan hệ với Chính ủy Tấn, hơn nữa xem ra khá hòa hợp. Vị Bí thư Tương kia cũng là nhân vật lợi hại, chắc là do người này làm cầu nối.
Bữa này ăn nẩu. Một con cá được bỏ vào nồi thì vẫn dãy, nước bắn ra tung tóe.
Tấn Như Phong đã không uống rượu nhưng lần này cũng cầm chén lên. Mặc dù chỉ có ba chén nhưng đủ để lộ tâm ý của y. Biên Phong biết bình thường Chính ủy Tấn đã sớm đặt quy định cho mình, mỗi bữa chỉ uống một chén, uống ba chén như vậy là lần đầu tiên y nhìn thấy.
Đến khi tiễn Tương Uẩn Hoa và Tấn Như Phong rời đi, Triệu Quốc Đống nhìn Biên Phong rồi nói:
- Chính ủy Biên, xem ra Chính ủy Tấn sẽ động phải không?
- Ha ha, tin tức của Chủ tịch Triệu đúng là nhanh thật.
Mắt Biên Phong sáng lên, y lấy thuốc ra mời Triệu Quốc Đống rồi châm cho đối phương.
- Tiền đồ của Chính ủy Tấn rất xa, nghe nói Quân khu tỉnh rất coi trọng Chính ủy Tấn.
Triệu Quốc Đống hút một điếu, làn khói thuốc và màu đỏ của điếu thuốc trông khá quỷ dị trong bóng tối.
Biên Phong như nghĩ ra gì đó nên gật đầu nói:
- Chính ủy Tấn có năng lực rất mạnh, khiến cho mấy Ban chỉ huy cấp huyện ở Ninh Lăng thay đổi nhiều. Chính ủy Tấn có thể lên thì chính là vinh dự của Ninh Lăng. Ít nhất chứng minh công việc của Ninh Lăng chúng ta làm tốt.
- Vậy cũng đúng.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- như vậy tức là anh phải làm việc, nếu không anh sao có thể để cấp trên biết anh có năng lực.
Mắt Biên Phong sáng lên mà nói:
- Chủ tịch Triệu nói đúng, đúng là phải làm việc mới được.
………..
Triệu Quốc Đống cẩn thận quan sát việc giải phóng mặt bằng ở cạnh bờ sông.
Đây là một khu có nhiều nhà dựng lên trái phép cạnh bờ sông. Có thể nói đây là khu ổ chuột của huyện thành Hoa Lâm. Khu vực này rất bẩn, ở đây được xây dựng từ lâu nên không có biện pháp chống ô nhiễm môi trường, nguồn nước, cho nên nước bẩn trực tiếp chảy về phía Quế Khê.
Thiết kế ban đầu không xuyên qua đây là do lo lắng giải tỏa nên nhiều người nghiêng về phương án khác. Đó là từ phía bắc huyện thành mà xây dựng cầu, số nhà phải giải tỏa ít, khó khăn trong công việc thấp hơn nhiều. Nhưng nó có một vấn đề là ra khỏi trung tâm huyện, hơn nữa địa hình cạnh bờ sông không tốt mấy, nhưng so sánh với việc tốn sức giải phóng mặt bằng thì nó lại không đáng gì.
Nhưng Triệu Quốc Đống sau khi đi khảo sát quanh mấy khu dân cư nghèo ở huyện thành liền quyết định bỏ qua phương án kia, lựa chọn phương án vốn bị bỏ qua. Điều này làm trong huyện tranh cãi rất nhiều.
Lần này ngay cả trong hội nghị thường trực Ủy ban thì Triệu Quốc Đống đều bị Tào Uyên, Miêu Nguyệt Hoa cùng với Uông Minh Hi kiên quyết phản đối. Ngoài Hoàng Thiết Thần ủng hộ Triệu Quốc Đống ra, Vi Biểu và Tân Tồn Hoán lại hiếm khi giữ im lặng.
Triệu Quốc Đống không ngờ ý kiến của mình bị phản đối mạnh như vậy nên rất khó hiểu.
Đúng thế, xuyên qua khu thành cũ thì khó khăn hơn, hơn nữa tăng phí giải tỏa. Nhưng Triệu Quốc Đống đã tính qua với mọi người. Khu vực thành cũ sớm muộn sẽ cải tạo, cùng với việc vài năm sau phải quy hoạch, xây dựng lại một lần nữa, không bằng bây giờ làm ngay. Hơn nữa cây cầu xuyên qua khu thành cũ này sẽ nối liền trung tâm Hoa Lâm với phía đông, chắc chắn sẽ cải thiện hình ảnh của huyện thành Hoa Lâm. Mà thông qua giá đất hai bên bờ sông tăng lên thì hoàn toàn có thể bù lại số tiền giải tỏa tăng lên, nhưng tại sao mọi người lại phản đối nhiều như vậy?
- Tôi không tin các anh không nhìn thấy mấy điểm đó. Anh xem cuộc sống của dân chúng quanh khu vực này xem. Tin rằng anh cũng nghe thấy dân chúng kêu khổ như thế nào. Nước bẩn, điều kiện vệ sinh kém, trời mưa sẽ có chỗ sụp, lún, đây là điều có thể gây chết người. Quân tử không đứng dưới tường đổ, dân chúng chúng ta dựa vào cái gì mà phải sống ở nơi như thế này?
Triệu Quốc Đống nói:
- Tiền giải tỏa không phải vấn đề, tôi có thể phụ trách. Về phần khó khăn lớn khi giải tỏa càng không phải vấn đề. Anh và tôi đều thấy tính tích cực của dân chúng đó, bọn họ còn mong nhanh chóng dỡ nơi này, cải thiện hoàn cảnh sống cho bọn họ.
Thời đại này không phải mười năm sau, dân chúng không ngang như mười năm sau. Mười năm sau dù anh thật lòng muốn cải tạo chỗ ở cho bọn họ, dân chúng lại nghĩ anh là lợi dụng.
Vi Biểu im lặng không nói gì.
- Lão Vi, anh nói xem tại sao trong hội nghị không tỏ thái độ?
Triệu Quốc Đống biết trong này nhất định có vấn đề nhưng trong lúc nhất thời hắn không hiểu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...