Khi Quốc Đống bước ra khỏi văn phòng thì Trâu Trì Trường không kìm nổi ngửa người tựa vào ghế nhắm mắt trầm tư.
La Đại Hải không cam chịu ngồi yên, Phương Trì Quốc bằng mặt mà không bằng lòng, xem ra đều đang cân nhắc sau khi mình rời đi thì hành động như thế nào đây, ánh mắt của tên Triệu Quốc Đống này thật tinh, không ngờ nhìn thấu được tình cảnh khó xử hiện giờ của mình và còn cho mình một nước cờ như vậy.
Hội nghị liên tịch đảng chính?
Trong ấn tượng thì ngoại trừ năm đầu tiên mình mới đến Hoa Lâm ra thì còn thi thoảng mới mở loại hội nghị thống nhất tư tưởng này, hai năm gần đây thì về cơ bản là không hề có sự tồn tại của hội nghị này, không ngờ trước khi mình đi còn phải mở ra nữa. Điều này cũng chứng minh trong huyện cũng không xem trọng việc mình tới thành phố mới thành lập, Trâu Trì Trường cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, tin tức của đám người này đều rất linh thông, không có gì có thể che giấu bọn họ được.
Hươu chết về tay ai thì chưa biết được!
Trâu Trì Trường cười lạnh theo bản năng, trưởng ban tổ chức Địch Hóa Dũng và bí thư chính pháp ủy Bàng Quân thì vẫn chịu nghe hỏi nhưng chánh văn phòng huyện ủy Trịnh Lương Tài thì lại có phần chần chừ, đại khái là nhìn thấy La Đại Hải có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí của mình, chẳng qua chỉ cần gõ cho hắn một tiếng chuông cảnh tỉnh thì hắn cũng không dám có dị nghị gì.
Trâu Trì Trường đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, Triệu Quốc Đống là một nhân tài hơn nữa thủ đoạn cũng rất cao minh, La Đại Hải thì không nói tới, dù sao hắn cũng được làm bí thư huyện ủy hai năm, nhưng còn Phương Trì Quốc, hừ hừ, nếu hắn thế chỗ chủ tịch huyện của La Đại Hải thì e là không có nhẹ nhàng như vậy. Triệu Quốc Đống cũng bắt đầu bố trí rồi, tuy rằng cũng có ít hỏa mù nhưng cũng không thể nói hắn không có tâm tư lôi kéo một đám người.
Tiểu tử này đúng là biết nắm lấy cơ hội, Trâu Trì Trường cười cười trong lòng, nếu La Đại Hải và Phương Trì Quốc không để mình vào mắt thì mình cũng không có gì để nói. Về phần Miêu Nguyệt Hoa thì mình xem như cũng không phụ lòng nàng nhưng nàng hiển nhiên không phải là đối thủ để đấu với Phương Trì Quốc, như vậy thì nâng Triệu Quốc Đống lên, coi như là cho huyện Hoa Lâm sau này có thêm ít việc vui đi.
Trâu Trì Trường đề nghị cử hành hội nghị liên tịch đảng chính đúng kỳ hạn, ai cũng biết hội nghị liên tịch đảng chính lần này chủ yếu nhằm vào chuyện gì, một là chương trình hội nghị sẽ thảo luận thủ tục thu hồi đất để kiến thiết, là thành viên theo đảng phái dân chủ, đối với lợi ích kinh tế thì hắn thờ ơ hơn rất nhiều lãnh đạo khác trong huyện, đó cũng là nguyên do lúc trước hắn ủng hộ Triệu Quốc Đống đi phụ trách đàm phán. Hắn cũng hiểu rằng một công trình khai phá khổng lồ như vậy mà chỉ hơi không cẩn thận một tí thì có thể sẽ trở thành tội nhân lịch sử, nhất là khi hoàn cảnh sinh thái bị phá hủy thì e là trăm năm cũng chưa chắc đã khôi phục lại được, đó là tai nạn.
Tuy rằng lúc trước các lãnh đạo huyện cũng biết sơ sơ nhưng khi biết được nội dung cụ thể hạng mục khai phá thì vẫn đều bị rung động, nhất là con số 60 triệu tiền đầu tư làm cho bọn họ chấn động tinh thần, đã bao giờ số vốn đầu tư vào huyện Hoa Lâm vượt quá 10 triệu chưa?
Nhiều năm rồi huyện Hoa Lâm gần như không có thu hút được hạng mục đầu tư nào, bất kể là trước đây Điền Ngọc Hòa điên cuồng thu hút đầu tư thì hầu như không có được hiệu quả khiến người ta hài lòng. Còn Triệu Quốc Đống chỉ mới có mấy tháng, hạng mục giao thông thì miễn cưỡng có thể nói là hắn nhờ cán bộ có bối cảnh ở sở giao thông cùng với sự ủng hộ của gia đình để giải thích nhưng còn hạng mục du lịch thu hút được số vốn đầu tư 60 triệu thì lợi ích ngày sau có thể tưởng tượng được.
Trong lúc nhất thời mọi người đều không hề mở miệng nói, ánh mắt như vô tình đều hướng về phía người khởi xướng đang ngồi một góc vùi đầu viết lách, đừng nhìn Tân Tồn Hoán lúc này trông hăng hái phấn khởi nhưng tác giả chân chính hoạt động cũng chính là cái tên Triệu Quốc Đống này này.
Trâu Trì Trường và La Đại Hải đều ý thức được bầu không khí khá vi diệu, phảng phất như hội nghị liên tịch này đã chuyển thành do Triệu Quốc Đống mở, mà mọi người như đang đợi Triệu Quốc Đống lên tiếng, cứ như này thì rất xấu.
Trâu Trì Trường là người phá vỡ sự yên lặng đầu tiên:
- Phó chủ tịch Tân đã đến Núi Hốt Luân xã Kỳ Lân làm báo cáo tóm tắt công việc khu Khai phát du lịch, những người ngồi ở đây chắc cũng hiểu biết sơ sơ, phía trước mặt chư vị là chồng tư liệu về tình hình cơ bản sự phát triển và cấu thành của các nhà đầu tư. Khu danh lam thắng cảnh Núi Hốt Luân xã Kỳ Lân liên quan đến tình hình đầu tư và lợi ích địa phương, mà hạng mục phó chủ tịch Tân đưa ra vừa rồi cũng đã đề ra một vấn đề chủ yếu cần giải quyết cấp bách, đó chính là huyện Hoa Lâm chúng ta lấy thân phận gì để tham gia hạng mục khai phá này, xin mọi người hãy phát biểu ý kiến của mình.
- Bí thư Trâu, một hạng mục lớn như vậy thì chắc chắn là quá trình vận động giai đoạn trước sẽ lâu nhưng rất nhiều người trong số những người ngồi đây thì lại mới biết được. Tuy rằng chỗ này cũng có một số tư liệu nhưng trông khá thô và lèm nhèm, nếu muốn chúng tôi phát biểu ý kiến thì đúng là có phần khó xử, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để nghiên cứu phương thức công tác. Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề mấu chốt, nếu như chúng ta không tham dự hạng mục, không làm cổ đông thì tài chính huyện có thể thu phí tài nguyên được bao nhiêu? Nếu như thu nhập một lần mà nhiều quá thì mỗi năm thu lại là bao nhiêu? Nếu chọn cách ngược lại thì chúng ta trở thành cổ đông, chúng ta có thể đạt được bao nhiêu cổ phần, lợi nhuận dự kiến đại khái có tình trạng gì?
Câu hỏi của Miêu Nguyệt Hoa khá sắc bén, đối với hạng mục mà nàng hoàn toàn không biết gì cả này thì nàng cực bực mình, nàng được phân công quản lý đất đai và kiến thiết, tuy rằng giai đoạn trước mới chỉ là hiệp đàm thương lượng nhưng ngày sau chắc chắn sẽ có những việc dính dáng tới việc thu hồi đất và kiến thiết. Một phó chủ tịch huyện được phân công quản lý trực tiếp mà lại hoàn toàn không biết gì cả thì đây rõ ràng là La Đại Hải giở thủ đoạn, nếu nàng không nói ra trên hội nghị liên tịch thì sẽ bị coi là nhu nhược, rồi dần dần sẽ thế đơn lực cô, không có quyền lên tiếng ở ủy ban nhân dân huyện nữa.
- Phó chủ tịch Miêu nói đúng, một hạng mục lớn như vậy liên quan tới hai xã và bốn trấn, quy mô đầu tư lại chưa từng có ở huyện ta, có ảnh hưởng rất lớn đến xu thế kinh tế huyện ta sau này. Đây cũng không phải là vấn đề thu hút đầu tư đơn giản mà liên quan đến đại sự phát triển của huyện ta trong hai năm tới, ủy ban nhân dân huyện hẳn nên sớm nói tình hình cho mọi người cùng biết chứ không nên che giấu như vậy, cứ như là đáng phòng tránh người nào đó, chẳng lẽ những người đang ngồi đây có thể sẽ tạo trở ngại cho một hạng mục mang đến tài chính hữu ích cho dân chúng toàn huyện hay sao?
Giọng điệu của Phương Trì Quốc cũng không hề khách khí, đến giờ mới được biết tình hình cụ thể, đối với một phó bí thư huyện ủy được coi là nhân tuyển vào ghế chủ tịch huyện tương lai như hắn mà nói thì đúng là một sự coi thường, hắn không thể để kệ tình trạng này tiếp tục được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...