Lộng Triều

Triệu Quốc Đống giơ súng lên bắn, một con gà rừng ngã trong bụi cỏ.

- Chủ tịch Triệu bắn giỏi quá.
Một giọng từ sau lưng truyền tới, Triệu Quốc Đống không nhìn cũng biết là ai.
- Lão Vương, đây mà là giỏi ư? Dùng súng này thì đâu thể biết là giỏi hay không? Anh có có phải trêu tôi không?

- Ha ha, ở đây sớm đã cấm săn bắn, dù là súng săn cũng là do tôi tìm từ dưới mới có. Tôi không phải lo lắng hình tượng của lãnh đạo sao. Chẳng may ai thấy chúng ta cầm súng săn ở khu vực cấm săn bắn thì có phải là xấu hổ không?
Vương Nhị Khải cười nói:
- Đây không phải là Mã Thủ nên cẩn thận vẫn hơn.

- Ừ, được rồi, chơi ở đây cũng thoải mái. Tôi cũng không mong săn được gì, chỉ là tìm cảm giác mà thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Lão Du, anh chơi có vui không thế?

- Bỏ đi, Chủ tịch Triệu, tôi không giỏi mấy thứ này.
Du Minh Phú vội vàng lắc đầu, trong tay đang cầm cái túi to. Trong này chỉ có gà rừng, thỏ hoang, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thích thưởng thức hương vị thôn quê.

- Lão Vương, điểm ranh giới giữa xã Kỳ Lân các anh và thị trấn Mã Thủ là ở đâu?

Triệu Quốc Đống trèo lên một ngọn đồi nhìn ra xung quanh.

- Ở đây không dễ phân chia, cũng không có ai mà, toàn là núi. Ngoài chút kiểm lâm ra thì chẳng có ai.
Vương Nhị Khải cười nói:
- Tôi chỉ biết bên này núi có mấy hộ là người xã Kỳ Lân, bên kia núi là người thị trấn Mã Thủ. Chẳng qua tôi đều quen bọn họ.

Triệu Quốc Đống đứng trên núi hít sâu một hơi, không khí núi rừng đúng là làm người ta thoải mái. Nhất là đứng trên cao nhìn núi non trùng điệp, hắn cảm thấy ở đây không kém gì núi Nga Mi, Võ Đang.

Ngoài không nổi tiếng bằng ra thì ở đây lại hơn chỗ chưa được khai thác.

- Lão Vương, thung lũng dưới kia tên gì?
Triệu Quốc Đống chỉ chỉ một thung lũng dưới chân núi, ở đó cây cối um tùm, đưa mắt nhìn thì đúng là khá đẹp.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, anh hỏi đúng rồi. Đó gọi là thung lũng Huyền Âm, hoặc gọi là Âm Bình đạo. Ở dưới đáy thung lũng có con sông ngầm, nghe nói chạy thẳng tới Ma Thiên Lĩnh.
Vương Nhị Khải cười nói:
- Chủ tịch Triệu có lẽ chưa kết hôn phải không, chẳng qua chắc cũng đã từng, nơi này có phải hơi giống chỗ đó của phụ nữ không?


Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, nơi này nhìn kỹ cũng thấy giống, ở đó có cây cối um tùm, còn có một khe sâu như ẩn như hiện. Mà đứng trên đây nhìn đúng là giống chỗ kín của phụ nữ.

- Ừ, đúng như tên gọi, chỉ là chỗ này hơi lớn thôi.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Đi qua đây chính là núi Hốt Luân, suối nước nóng ở khắp nơi, trên núi lại có suối lạnh, tất cả chạy xuống tạo thành dòng sông ngầm của thung lũng Huyền Âm, sau đó chảy trên mặt đất qua sau lưng xã Kỳ Lân. Con đường này quá đẹp, không khai thác là quá phí.

- Chủ tịch Triệu, trước đây không ai coi trọng là vì đường của hai xã, thị trấn không thông. Bây giờ quốc lộ Bồng Hoa đã khởi công, xã Kỳ Lân chúng tôi lại làm trước. Tôi đã bàn với lão Quế, thời gian này có nhiệm vụ quan trọng nhất là hỗ trợ công ty thi công, nhanh chóng hoàn thành 9km này.

- Đúng thế Chủ tịch Triệu, Bí thư Triệu và tôi còn đánh cuộc, nói nếu ngài có thể làm tốt đường từ huyện tới xã Kỳ Lân chúng tôi, ngài bảo lão Vương làm gì cũng được, cho dù ngài bảo đi giết người cũng được.
Quế Toàn Hữu cười ha hả nói.

Vương Nhị Khải trừng mắt nhìn Quế Toàn Hữu. Quế Toàn Hữu không sợ mà cười hì hì nhìn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói:
- Lão Vương, anh dựa vào cái gì mà không tin tôi có thể làm được 9km đường này?

- Ha ha, Chủ tịch Triệu, Hoa Lâm chúng ta bao năm không làm đường chứ? Quốc lộ Bồng Hoa đã làm bao lâu rồi, theo tôi nhớ thì ngay khi tôi vừa xuất ngũ, vậy tầm 16 năm rồi. Vậy mà nó cứ như vậy.
Vương Nhị Khải thở dài một tiếng rồi nói:

- Đường không phải nói làm là có thể làm, phải có tiền mặt mới nói chuyện được. Tài chính Hoa Lâm như thế nào thì tôi hiểu rõ. Quốc lộ Tân Hoa đã mất gần chục triệu, tôi dù như thế nào cũng không ngờ Chủ tịch Triệu còn có thể làm được quốc lộ Bồng Hoa. Vương Nhị Khải tôi phục. Chủ tịch Triệu có bố trí gì thì Vương Nhị Khải tuyệt đối làm theo.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Vương Nhị Khải rồi nói:
- Ừ, tôi bây giờ chưa nghĩ ra, chẳng qua lão Vương đã coi nhẹ năng lực của tôi, điều này làm tôi rất không hài lòng. Tôi chỉ muốn làm được việc thật cho dân chúng. Có ba anh ở đây tôi có thể nói rõ, muốn nói tới tiền thì họ Triệu không thiếu, muốn nói làm quan thì tôi có quan hệ không kém ở Sở Giao thông. Làm vài năm lên cấp phó giám đốc sở cũng không nói chơi, nhưng tôi không muốn như vậy.

- Tôi không muốn ngồi mãi ở văn phòng, như vậy không thích. Đến cơ sở làm việc tốt cho dân chúng, đồng thời rèn luyện mình, tạo điểm sáng cho mình, đó là điều tôi muốn làm.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói:
- Tôi không muốn chọc ai, đến Ninh Lăng là muốn làm việc. Nhưng đừng ai mong có thể ngăn đường tôi làm việc.

- Được, Chủ tịch Triệu, tôi thích người như ngài. Có gì thì nói, không giống những kẻ toàn đâm sau lưng người khác. Muốn làm thì quang minh chính đại mà làm, muốn gái thì cứ thoải mái mà ôm ngủ. Đàn ông thì có gì không dám làm chứ?
Vương Nhị Khải đỏ mặt lên mà nói:
- Chủ tịch Triệu, ngày sau ngài nếu có việc gì cần tôi làm thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm thì không nói nhiều.

- Chuyện riêng của tôi tuyệt đối không nhờ các vị, có thể nhờ các vị đều là việc công. Tôi còn phải ở Hoa Lâm ba năm, cũng muốn làm việc gì đó cho đồng chí Hoa Lâm, cũng hy vọng các vị có thể giúp tôi, làm cho tôi có thể thuận lợi làm việc.

- Chủ tịch Triệu, ngài nói gì vậy chứ? Quế Toàn Hữu tôi không nói gì, có lãnh đạo toàn tâm toàn ý làm việc vì dân chúng như Chủ tịch Triệu, chúng tôi còn có thể nói gì? Đúng như Bí thư Vương nói đó, có gì cần ngài cứ bố trí. Nếu chúng tôi làm tốt sẽ không hai lời.

Quế Toàn Hữu mặc dù nhìn như văn nhã nhưng lúc xúc động cũng rất bốc đồng. Cách làm việc của y khác hẳn Vương Nhị Khải, hai người phối hợp là rất thích hợp.

- Đi, mấy anh em chúng ta tới Kỳ Lân quan làm vài bình, nói chuyện.

Triệu Quốc Đống hét lên:
- Nếu uống phải uống cho đã. Lão Du, anh hôm nay giữ một chút lái xe cho tôi. Để tôi xem trình độ của hai vị đây.

Đồ ăn chay của Kỳ Lân quan rất ngon, đây là món mà Triệu Quốc Đống thích nhất khi tới Hoa Lâm. Ngay cả mấy tên đạo sĩ cũng quen mặt với Triệu Quốc Đống, nhất là khi biết Triệu Quốc Đống rất tự tin có thể khiến Kỳ Lân quan được công nhận, bọn họ càng nịnh nọt Triệu Quốc Đống hơn.

Triệu Quốc Đống buông tay buông chân mà đấu rượu. Vương Nhị Khải uống cũng giỏi, Quế Toàn Hữu cũng không kém, ba người ngồi một chỗ ăn mấy con vật săn được hôm nay, cộng thêm đồ ăn chay của Kỳ Lân quan, bữa rượu hôm nay uống rất nhiều.

Rượu Bích Ngọc - Kỳ Lân quan uống vào mới đầu không có cảm giác gì, nhưng vào miệng lại rất ngọt, uống một chén không sao, lại càng làm người ta thấy ngon miệng.

Sau một phen đấu rượu không có bên nào thắng hay thua, chỉ là ba bình đã hết.

Sau khi đưa Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu về trụ sở Chính quyền xã, Triệu Quốc Đống vẫn rất tỉnh táo.

Tâm trạng của hắn hôm nay khá được. Biểu hiện của Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu làm hắn rất hài lòng. Nhất là hai người đều có năng lực mạnh. Vương Nhị Khải làm việc tinh tế, tính cách hào sảng, nhưng không thiếu kỹ xảo. Triệu Quốc Đống ở xã Kỳ Lân cũng mơ hồ hiểu người trong xã đánh giá Vương Nhị Khải khá cao. Chỉ là y có vẻ không hòa hợp với Trâu Trì Trường nên không có hy vọng lên chức.

Quế Toàn Hữu lại trầm ổn, làm việc cẩn thận, kiên định, chuyện giao cho y thì có thể làm một cách hoàn thiện, là cấp dưới đáng tin cậy.

Du Minh Phú cũng được, y không ngừng chạy trên đoạn đường quốc lộ Tân Hoa và đoạn từ Hà Khẩu tới huyện thành mới làm, rất vất vả nhưng không hề oán than. Có lẽ do nhàn lâu nên bây giờ cũng muốn làm việc thật sự.

Đây có phải bộ máy đầu tiên mà mình gây dựng không? Triệu Quốc Đống ngồi ở bên ghế phụ mà suy nghĩ. Có phải đây là nhân vật trong chiếc túi lớn của không không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui