Thái Chánh Dương gọi tới nói với Triệu Quốc Đống là tối mình có thể gặp Kỳ Dư Hồng nên kế hoạch gặp Triệu Quốc Đống không thực hiện được.
Triệu Quốc Đống ăn tối xong liền lái xe về Hoa Lâm. Vì tiết kiệm tiền xe nên Tiêu Mẫu Đan thành hành khách duy nhất.
Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ việc hôm nay mình làm, Tiêu Thiên Vũ chết sống thì kệ nó, chuyện này diễn ra thường xuyên trong trường học. Trước mặt tiền, quyền thì tình yêu đáng là gì.
Ngay cả tình yêu giữa hắn và Đường Cẩn còn bị yếu tố bên ngoài làm lạnh nhạt, huống chi là Tiêu Thiên Vũ và Lục Nhị, đây chính là lâu đài xây bằng cát.
Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn chọn nhúng tay vào. Hắn muốn xem sau khi mình cung cấp ủng hộ về tài chính và quyền cho Tiêu Thiên Vũ, Tiêu Thiên Vũ có thể tìm được tình yêu không?
Hắn thậm chí còn có suy nghĩ xấu xa là lúc quan trọng nhất sẽ tới thử thách tình yêu và tình người.
- Chủ tịch Triệu, ngài nói em của em và cô gái kia có hy vọng không?
Tiêu Mẫu Đan từ lúc lên xe vẫn im lặng, hơn hai tiếng trôi qua, gần vào địa phận Hoa Lâm thì cô mới sợ sệt nói.
- Mẫu Đan, mọi người có đường đi của mình. Cô không thể lo cho em trai cả đời. Chuyện giữa Tiêu Mẫu Đan và Lục Nhị thì không ai quyết định được, chỉ do chính bọn họ. Tôi chỉ giúp Tiêu Thiên Vũ một chút, nhưng chỉ có thể như vậy, kết quả chính thức phải dựa vào bọn họ.
Triệu Quốc Đống nhìn Tiêu Mẫu Đan bây giờ mà có chút buồn cười.
- Không biết em em nghĩ như thế nào nữa, cứ muốn ở thành phố là sao, huyện có gì không tốt chứ?
Tiêu Mẫu Đan lắc đầu nói:
- Điện, Tv, điện thoại, còn có cả gas, còn có nước sạch, nó nếu có thể phân về huyện thì mỗi tháng sẽ có tiền lương cố định, làm giáo viên còn được nghỉ đông, tốt biết mấy.
Triệu Quốc Đống không nói gì. Mỗi người có cảm nhận khác nhau về hạnh phúc. Hạnh phúc của Bill Gates và một tên ăn mày có gì khác nhau? Barack Obama và dân tị nạn ở khu chiến sự có cảm nhận hạnh phúc giống không? Không, hoàn toàn không thể, hoàn cảnh sống khiến quan niệm người ta khác nhau.
Xe tiến vào nhà khách Huyện ủy thì đã hơn 10h tối. Cửa nhà khách lúc hơn 10h sẽ đóng, Triệu Quốc Đống vừa vặn về kịp.
Thường Quế Phân nhìn qua cửa sổ thấy xe của Chủ tịch Triệu dừng trong bãi đỗ xe, ánh đèn sáng choang đã được tắt. Nhưng từ trong bóng tối lại có Mẫu Đan đi ra, điều này làm Thường Quế Phân rất kinh ngạc. Sao muộn như vậy mà Mẫu Đan lại chui ra từ xe của Chủ tịch Triệu?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Thường Quế Phân, một cảm giác không nói thành lời làm Thường Quế Phân lén trốn vào sau cửa sổ quan sát. Theo Mẫu Đan đi ra, Chủ tịch Triệu cũng đi ra, nhưng hình như lại về xe, hình như Chủ tịch Triệu có gì đó không tiện. Đều nói đàn ông sau khi làm cái kia sẽ có chút không tiện, chẳng lẽ là Mẫu Đan và Chủ tịch Triệu?
Thường Quế Phân nghe tiếng bước chân ở hành lang liền vội vàng nằm lên giường giả vờ xem Tv.
- Ồ, Quế Phân, chị xem kênh này sao, quảng cáo có gì hay mà xem?
Mẫu Đan đẩy cửa vào và kinh ngạc nói.
- Hả, mới có quảng cáo, chị chưa kịp đổi kênh.
Thường Quế Phân vội vàng ấn sang kênh khác:
- Mẫu Đan, sao muộn như vậy mới về.
- Em đi thăm em trai nên ngồi lâu một chút.
Mẫu Đan không muốn nói chuyện hôm nay. Nhưng không ngờ câu này càng làm Thường Quế Phân thêm nghi ngờ.
- Em trai em vẫn ổn chứ?
Thường Quế Phân nói.
- Vẫn được ạ.
Mẫu Đan không hề thấy Thường Quế Phân có gì lạ nên nói:
- Hôm nay ngồi xe nhiều nên em đi tắm trước đây. Chị Quế Phân, chị mang nước nóng sang cho Chủ tịch Triệu.
- Chị biết rồi.
Thường Quế Phân bĩu môi, còn giả vờ trước mặt mình, không chừng bị Chủ tịch Triệu phá trinh nên mới phải đi tắm.
Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi ngồi trên giường chừng mười phút iss tỉnh táo lại. Mai Thái Chánh Dương và Hầu Tuyết Phong sẽ xuống Hoa Lâm kiểm tra hệ thống giao thông.
- Thưa các vị lãnh đạo, Từ núi Kinh Bồng Tân Châu tới Hoa Lâm, Tào Tập, Ninh Lăng chỉ có 184km. Nhưng bây giờ từ Tân Châu tới Ninh Lăng mà đi đường thủy sẽ dài 260km. Đi đường bộ lại vòng qua Vĩnh Lương thì mất 286km.
Hoàng Thiết Thần nói.
- Đi bên này có thể tiết kiệm 100km, hơn nữa trên đường có thể thông năm quận, huyện Ninh Lăng, Hoa Lâm, Bồng Sơn, Tào Tập, Tân Châu. Tào Tập là huyện sản xuất trọng điểm của Ninh Lăng chúng tôi, cũng là huyện lớn về sản lượng nông nghiệp, cây tinh dầu. Hoa Lâm chúng tôi có phong cảnh tuyệt đẹp, suối nước nóng, suối lạnh, rừng nguyên sinh, chùa miếu nổi tiếng, trà đen… phong cảnh có thể không kém gì Hoàng Sơn, Bồng Sơn. Nếu con đường này làm tốt thì từ Tân Châu đến Ninh Lăng chỉ mất có ba tiếng, rất nhiều hàng hóa có thể dễ dàng đưa ra ngoài. Mà đi qua Vĩnh Lương ít nhất mất trên năm tiếng, thời gian gần gấp đôi.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình bây giờ càng lúc càng giỏi nói chuyện với lãnh đạo.
- Ha ha, Thị trưởng Mạch, Phó thị trưởng Hàn, Bí thư Trâu, Chủ tịch La, xem ra Phó chủ tịch Triệu và Trưởng phòng Hoàng cố ý muốn hại Sở Giao thông chúng tôi. Bọn họ nói như vậy, nếu con đường này không được làm thì Sở Giao thông chúng tôi không phải tội nhân của lịch sử sao? Kinh tế mấy huyện không phát triển được sẽ do chúng tôi bị tiếng xấu.
Thái Chánh Dương vừa cười vừa nói:
- Chẳng qua Phó chủ tịch Triệu, Trưởng phòng Hoàng, cơm phải ăn từng miếng, hệ thống giao thông Ninh Lăng vốn lạc hậu, muốn một lần là xong là không thể. Trên tỉnh sẽ nhất định giúp Ninh Lăng cải thiện vấn đề giao thông, nhưng cần một quá trình. Thị trưởng Mạch, Phó thị trưởng hàn nói có đúng không?
- Nơi càng khó khăn thì tỉnh sẽ càng hỗ trợ, chính sách cũng sẽ nghiêng về nơi đó. Nếu không Hoa Lâm chúng tôi càng bị các khu vực phát triển bỏ xa hơn. Giám đốc Thái, ngài biết giao thông có tầm quan trọng như thế nào với phát triển kinh tế mà, nếu không kịp tiến bước thì sẽ bị bên ngoài bỏ quên.
Triệu Quốc Đống nói.
- Giám đốc Thái, Tiểu Triệu nói đúng. Cậu ta là người từ Sở Giao thông đi ra, cảm thấy lo lắng vì hệ thống giao thông xuống cấp của Ninh Lăng chúng tôi. Hoa Lâm cùng Thương Hóa đi trong chiều nay là hai huyện có kinh tế chậm phát triển nhất Thị xã Ninh Lăng, mà giao thông chính là ngăn cản sự phát triển của bọn họ. Dân chúng khát vọng cải thiện hệ thống giao thông đã vài chục năm, tôi là Thị trưởng mà cũng thấy thẹn với bọn họ.
Mạch Gia Huy nói.
- Thị trưởng Mạch, mong các vị hiểu nỗi khó xử của chúng tôi. Bây giờ Thiên Châu, Thông Thành, Ninh Lăng đều đưa ra yêu cầu cải thiện hệ thống giao thông, cung cấp hoàn cảnh thuận lợi cho phát triển kinh tế, tài chính cần rất nhiều.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua con đường này đúng là có khả năng phát triển, nhất là có tác dụng lớn thúc đẩy kinh tế hai bên đường. Sở về nguyên tắc đã thông qua việc hỗ trợ tài chính cho đường từ Tân Bình đến thị trấn Thành Quan, về phần từ thị trấn Thành Quan tới Hà Khẩu dài 35km, muốn làm theo tiêu chuẩn quốc lộ cấp hai thì với tình hình tài chính hiện nay của sở là không thể thực hiện, mọi người bỏ qua cho.
Mạch Gia Huy và Hầu Tuyết Phong vốn không hy vọng Sở Giao thông có thể ủng hộ quá nhiều tài chính cho Ninh Lăng. Dù sao cả tỉnh có 13 thành phố, Thị xã đều mong vào khoản tiền này. Mà hệ thống giao thông Thiên Châu còn kém hơn Ninh Lăng. Dù Triệu Quốc Đống từ Sở Giao thông đi ra thì kiếm được hai, ba triệu đã là tốt. Bây giờ đường Tân Hoa làm theo tiêu chuẩn quốc lộ cấp hai thì cần gần chục triệu. Ngoài tiền Thị xã và huyện bỏ ra thì Sở Giao thông cũng phải gánh vác sáu triệu. Điều này làm Mạch Gia Huy và Hầu Tuyết Phong đánh giá khá cao tầm ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống ở Sở Giao thông.
Hơn nữa bữa ăn hôm trước Thái Chánh Dương còn gọi Triệu Quốc Đống sang ngồi cùng bàn mình, điều này có vấn đề gì thì mọi người đều rõ. Đây là Sở Giao thông coi trọng bồi dưỡng Triệu Quốc Đống, điều tới Ninh Lăng là có ý đồ. Không chừng lời đồn một Lãnh đạo tỉnh ủy nào đó chú ý tới Triệu Quốc Đống là thật.
- Cảm ơn Giám đốc Thái đã ủng hộ. Dân chúng Hoa Lâm và Ninh Lăng sẽ không quên sự quan tâm của Sở Giao thông đối với chúng tôi. Lão Trâu, trưa bố trí ở đâu, chiều nay Giám đốc Thái còn phải tới Thương Hóa.
Mạch Gia Huy vội vàng nói. Có thể kiếm được sáu triệu là tốt lắm rồi. Mặc dù nói Sở Giao thông sẽ giám sát nghiêm ngặt khoản tiền này, cục Giao thông thành phố muốn chia chén canh cũng khó. Nhưng dù sao cũng dùng cho Hoa Lâm, ít nhất năm sau có thể giảm bớt tiền dành cho Hoa Lâm.
- Thị trưởng, huyện đã bố trí ăn đồ chay ở Kỳ Lân quan, uống rượu hoa quả đặc sản của Hoa Lâm chúng tôi, đảm bảo lãnh đạo hài lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...