Đi xe năm sáu tiếng làm Triệu Quốc Đống khá mệt. Hắn tắm xong đi ra thì hoảng hồn. Tiêu Mẫu Đan cùng Thường Quế Phân đang đứng ở ngoài cửa.
- Này, hai cô đứng ở cửa làm gì thế?
Triệu Quốc Đống kêu lên.
- Chủ tịch Triệu, Chánh văn phòng Uông đã hai lần tới giục ngài đến chỗ Chủ tịch La.
Tiêu Mẫu Đan to gan hơn chút. Chánh văn phòng Uông không mấy khi vào nhà khách, hôm nay lại hai lần tới giục.
- Biết rồi.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế, uống cốc trà và thấy người thoải mái hơn.
- Chủ tịch Triệu, Chánh văn phòng Uông có thể đang đợi ngài.
Tiêu Mẫu Đan vội vàng nói.
- Chờ chút, để y chờ cũng không sao.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói. Hắn không có ấn tượng tốt đối với Uông Minh Hi này, gần như không qua lại gì với hắn cả. Trong mắt Uông Minh Hi chỉ có mình La Đại Hải, ngay cả Liêu Vĩnh Trung mà y cũng không thèm để ý.
Tiêu Mẫu Đan và Thường Quế Phân nhìn nhau. Uông Minh Hi trong mắt các cô là nhân vật lớn. Chánh văn phòng Du hay tới đây mà cũng ngoan ngoãn trước mặt Uông Minh Hi, không ngờ Chủ tịch Triệu lại bảo đối phương chờ.
Triệu Quốc Đống từ từ lấy khăn lau tóc, sau đó mới lạnh nhạt đi ra ngoài.
Uông Minh Hi thấy Triệu Quốc Đống đi ra liền tươi cười nói:
- Chủ tịch Triệu, Chủ tịch La đợi ngài khá lâu.
- Ừ, tôi vừa từ An Đô về nên khá mệt.
Triệu Quốc Đống xua tay rồi đi tới trước. Uông Minh Hi vội vàng đi theo phía sau. Y thầm suy nghĩ vị Chủ tịch Triệu đúng là một như vậy, mình trước kia đã coi thường hắn. Còn nghĩ hắn giống đám cán bộ kiêm nhiệm trước đây. Bây giờ dù như thế nào cũng phải bù đắp lại mới được.
Trước mặt La Đại Hải, Triệu Quốc Đống vẫn tỏ vẻ tôn trọng, dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp của hắn. Hơn nữa Tương Uẩn Hoa có đánh giá cao với La Đại Hải.
La Đại Hải rất kiên nhẫn nghe Triệu Quốc Đống giới thiệu mấy hạng mục đã làm ra, sau đó vui vẻ nói:
- Quốc Đống, tôi thay mặt dân chúng Hoa Lâm cảm ơn cậu. Hai hạng mục này rất có tương lại, hơn nữa là không thể thiếu đối với sự phát triển kinh tế Hoa Lâm. Giao thông là rất quan trọng, nhưng đúng như cậu nói, làm như thế nào mang tới nguồn thu cho nông dân mới là quan trọng nhất.
- Chủ tịch La, đây chỉ là một ý tưởng của tôi. Sở nông nghiệp ngoài việc cấp 100 ngàn còn thêm một chiếc xe. Sở Khoa học công nghệ cấp 500 ngàn, tôi thấy như vậy có thể thỏa mãn các giáo sư Học viện Nông nghiệp đến thành lập trụ sở thí nghiệm ở Hoa Lâm. Hoa Lâm chúng ta nhiều đồi núi, bọn họ muốn chọn đâu để bọn họ, nếu thật sự tìm được con đường làm giàu thì sẽ không làm thất vọng hơn sáu trăm ngàn dân chúng Hoa Lâm.
La Đại Hải có chút xấu hổ, xem ra Triệu Quốc Đống này thật lòng vì dân chúng Hoa Lâm, mình lại tính toán lợi dụng đối phương. Nhưng suy nghĩ này lập tức biến mất.
- Chủ tịch Triệu, đầu tiên tôi xin lỗi anh. Anh lấy được xe từ Sở nông nghiệp về đã giao cho Đại hội đại biểu nhân dân. Xe của Đại hội đại biểu nhân dân đã quá cũ, cho nên tôi và Bí thư Trâu bàn bạc và quyết định giao cho Đại hội đại biểu nhân dân, không các lão đồng chí lại ý kiến.
- Chủ tịch La nói gì vậy? Xe này không phải của cá nhân tôi. Tôi chẳng qua là lấy danh nghĩa Hoa Lâm đi một vòng mà thôi. Vừa lúc năm nay tỉnh coi trọng giúp đỡ huyện nghèo, cho nên mới có xe. Ngài và Bí thư Trâu đã quyết định, tôi hoàn toàn phục tùng. Hơn nữa cá nhân tôi cũng không thích hợp dùng xe chính quyền. Ủy ban huyện nhiều việc, mấy vị Phó chủ tịch huyện khác cũng có công việc quan trọng, cho nên phải ưu tiên thỏa mãn bọn họ.
Điểm này Triệu Quốc Đống hiểu rõ. Xe không thể vì hắn lấy về mà cho hắn.
- Quốc Đống, cậu nghĩ như vậy là rất tốt. Cậu còn trẻ, tương lai rộng mở, không nên hưởng thụ trước mắt. Điều kiện Hoa Lâm còn kém, lần này có hai hạng mục cậu mang về, tôi và Bí thư Trâu rất kích động. Nhất là đường từ Tân Bình tới Thành Quan là nguyện vọng của dân chúng Hoa Lâm, có thể giải quyết được là quá tốt. Tôi tin dân chúng Hoa Lâm sẽ nhớ mãi công lao của cậu.
La Đại Hải thầm than ai nói là Triệu Quốc Đống này không dễ nói chuyện? Suy nghĩ như vậy thì người bình thường không thể so sánh.
- Chủ tịch, đây không phải công việc của tôi. Phải nói đây là công lao của Ủy ban.
Triệu Quốc Đống cũng không dám nhận công lao đó, đó không phải việc tốt.
- Chẳng qua Chủ tịch La, công tác tiền kỳ của chúng ta phải nhanh chóng triển khai. Tôi đề nghị làm chỉ huy công trình, như vậy dễ khống chế toàn cục. Trong quá trình còn phải điều động nhân lực, vật lực của vài xã, thị trấn phối hợp, cần có ngài thì mới trấn áp được tình hình.
- Ừ, đây là công trình quan trọng nhất trong năm của Huyện Hoa Lâm, tôi thấy chúng ta phải tổ chức hội nghị phân công công việc, tranh thủ xác thực để làm dân chúng yên lòng. Quốc Đống, cậu cảm thấy tỉnh sẽ cấp bao nhiêu tài chính để chúng ta làm con đường này?
La Đại Hải gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống biết đây mới là vấn đề La Đại Hải chú ý nhất. Một công trình gần 10 triệu, huyện chỉ có thể bỏ tối đa 2 triệu. Theo suy nghĩ của Triệu Quốc Đống thì huyện không bỏ ra được từng đó, cho nên hắn không ngừng kêu khổ với đám người Thái Chánh Dương.
- Chủ tịch La, tôi không dám giấu ngài. Sở rất ủng hộ, nhưng không chỉ có Hoa Lâm chúng ta nhìn chằm chằm vào khoản tiền này, có lẽ Thiên Châu, Thông Thành đều đang hoạt động. Tôi lúc lên An Đô vừa vặn gặp Phó chủ tịch huyện phụ trách và Trưởng phòng giao thông Thiên Châu cũng lên đó, xem ra đã sớm có suy nghĩ. Chẳng qua tôi đã nói với mấy vị lãnh đạo sở, mời bọn họ giúp đỡ Hoa Lâm chúng ta, tốt nhất có thể tới Hoa Lâm khảo sát thực địa, xem con đường này hạn chế sự phát triển kinh tế Hoa Lâm như thế nào?
La Đại Hải có chút thất vọng, nhưng thấy cũng đúng. Nhiều huyện nghèo chú ý tới khoản tài chính này như vậy, Sở Giao thông cũng khó có thể bỏ mặc các nơi khác.
- Chẳng qua tôi cũng đã có một con số, có lẽ năm triệu là không vấn đề gì. Nhiều hơn thì phải xem khi Giám đốc Thái xuống khảo sát thực địa thì ngài và Bí thư Trâu thuyết phục như thế nào.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Ồ, Giám đốc Thái tự mình tới Ninh Lăng?
La Đại Hải vui vẻ nói.
- Không lừa Giám đốc Thái tới Hoa Lâm thì sao chúng ta có thể kiếm được nhiều? Giám đốc Thái tiến vào Hoa Lâm, chúng ta phải lợi dụng gõ mạnh, nếu không cũng đừng mong thoát khỏi Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Tôi tính rồi, đưa Giám đốc Thái sang Hà Khẩu một chuyến, không chỉ có con đường Tân Bình tới Thành Quan, còn phải để Giám đốc Thái hiểu rõ con đường từ Hoa Lâm đến Tân Châu khó khăn như thế nào, làm cho y cảm nhận khát vọng thay đổi hệ thống giao thông của Hoa Lâm chúng ta.
Triệu Quốc Đống tính như vậy làm La Đại Hải rất vui vẻ. Người này đúng là có nhiều ý tưởng, xem ra có sức ảnh hưởng mạnh ở Sở Giao thông, không ngờ có thể lừa được giám đốc sở tới đây. Theo hắn nói thì cần phải tính toán mà tranh thủ Sở Giao thông ủng hộ
Trâu Trì Trường vẫn đang chờ Triệu Quốc Đống tới báo cáo công việc, nhưng hai tiếng trôi qua mà Triệu Quốc Đống vẫn chưa tới, điều này Trâu Trì Trường có chút tức giận. Chẳng qua y rất nhanh biết chân tướng. Thì ra Uông Minh Hi canh cửa Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống vừa rửa mặt xong liền kéo ngay tới chỗ La Đại Hải.
Triệu Quốc Đống không thể không tự mình tới báo cáo công việc với Trâu Trì Trường.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ Huyện Hoa Lâm đã bắt đầu có chút biến hoá khi mình tới. Mặc dù bề ngoài không thấy Trâu Trì Trường và La Đại Hải có mâu thuẫn, nhưng trong một vài công việc cụ thể thì quan điểm của hai người đã không thống nhất.
Đây không phải hiện tượng tốt. Thái Chánh Dương đã phân tích quan hệ giữa Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện cho Triệu Quốc Đống nghe. Nói hai người này là tờ phiếu hai mặt, quan hệ có ba khả năng
Một là dựa lưng vào nhau, nhất trí đối ngoại, đồng tâm hiệp lực như vậy sẽ tốt. Nhưng quan hệ này chỉ tồn tại trên lý thuyết. Suy nghĩ, kinh nghiệm, bằng cấp, tính cách của con người là khác nhau, xử lý công việc cũng khác nhau, lâu dần sẽ có mâu thuẫn.
Một loại là phối hợp lẫn nhau, ví dụ như khi cùng đối ngoại sẽ có ý kiến giống nhau, điều này miễn cưỡng chấp nhận. Khả năng thứ ba là giằng co. Như vậy là không ổn nhất, nhưng lại thường thấy nhất.
Triệu Quốc Đống còn không rõ mình tới làm cho hai vị lãnh đạo mâu thuẫn hay ăn ý. Mà như thế nào mới làm mình có lợi ích lớn nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...