Lộng Triều

Triệu Quốc Đống cũng không hy vọng uy tín mình tạo dựng trên việc hạ nhục Bạch Nhất Minh, nó không phù hợp ý đồ chiến lược của hắn. Lăng Chính Dược rất xảo diệu khơi mào mâu thuẫn giữa mình và Bạch Nhất Minh.

Lăng Chính Dược không hiểu Bạch Nhất Minh, có lẽ y chỉ cho rằng Bạch Nhất Minh thích giữ the diện, có quyết đoán, nhưng Lăng Chính Dược không biết Bạch Nhất Minh là người rất có cá tính, có mâu thuẫn và hiềm khích không quan trọng, chỉ cần nói ra thì Bạch Nhất Minh sẽ không để trong lòng. Học mấy tháng ở trường Đảng, Triệu Quốc Đống hiểu đôi chút về Bạch Nhất Minh, hơn nữa giữa bọn họ còn có Nguyễn Đại Thanh chơi khá thân.

- Nguyễn tỷ, lần này coi như tôi hoàn toàn đắc tội Nhất Minh, tôi biết Nhất Minh không phải loại người như vậy, nhưng lần này là trong hội nghị thường ủy, tôi và y gần như công kích nhau, lão Lăng không cho Nhất Minh cơ hội phản bác, cứ như vậy chèn ép Nhất Minh không cho phản kích lại tôi. Chị nói Nhất Minh có thể nhịn được sao?
Triệu Quốc Đống cười khá thoải mái trong điện thoại.
- Thực ra tôi đồng ý để Nhất Minh nói ra, để y phát tiết trong hội nghị thường ủy thì trong lòng còn thư thái. Nhưng lão Lăng quá âm hiểm, cứ như vậy làm Nhất Minh bị nghẹn, chị nói cơn tức trong lòng Nhất Minh có phải không tìm được chỗ phát tiết không??
Nguyễn Đại Thanh nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì có chút kinh ngạc, nhưng nghe Triệu Quốc Đống nói xong, cô lại không nhịn được cười.

Triệu Quốc Đống và Bạch Nhất Minh coi như có duyên phận. Trước đó không ai nghĩ Bạch Nhất Minh từ tỉnh Tương đến An Nguyên làm phó bí thư, rất nhiều người còn nghĩ Bạch Nhất Minh sẽ lên làm phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tương, ai ngờ lại là tới An Nguyên.

Bạch Nhất Minh đến An Nguyên thoạt nhìn là việc tốt nhưng Nguyễn Đại Thanh lại có chút lo lắng. Triệu Quốc Đống và Bạch Nhất Minh đều có cá tính mạnh, khó tránh khỏi có va chạm rong công việc. Hai người tuy có quan hệ cá nhân tốt nhưng quan điểm không nhất trí, điểm này Nguyễn Đại Thanh cũng rõ. Ai có thể nói rõ trong công việc sau này hai người có thể từ bạn chuyển thành thù không?


Xem ra mình đoán không quá sai, chưa đầy một năm mà đã có mâu thuẫn như vậy. Hơn nữa có thể làm Triệu Quốc Đống gọi điện cầu cứu mình chỉ sợ mâu thuẫn không nhỏ. Đương nhiên không phải là mâu thuẫn không thể hóa giải nếu không Triệu Quốc Đống cũng không gọi cho mình.

- Quốc Đống, Nhất Minh là người như thế nào chẳng lẽ cậu còn không rõ. Nhất Minh không phải kẻ hẹp hòi, chẳng qua như lời cậu nói thì thủ đoạn kích động của vị bí thư Lăng kia đúng là quá cao. Nhất Minh nếu vẫn bị nghẹn không chừng sẽ thành có bệnh đó.
Nguyễn Đại Thanh nói.

- Đúng, nghẹn mãi là không tốt, nhưng Nhất Minh bây giờ sợ không nghe ai nói.
Triệu Quốc Đống cố gượng cười.

Nguyễn Đại Thanh ở bên kia khẽ cười một tiếng, hai người này có lẽ đều không bỏ được mặt mũi xuống, muốn mình tìm bậc thang cho bọn họ. Chẳng qua cô không muốn tham gia vào việc này ở An Nguyên. Bạch Nhất Minh và Triệu Quốc Đống về sau còn cần tiếp tục cộng tác, nếu không thể để bọn họ tự giải quyết mấy vấn đề này thì trong lòng kiểu gì cũng có khúc mắc.


- Quốc Đống, tôi biết ý của cậu nhưng cậu thấy tôi ra mặt có thích hợp không?
Nguyễn Đại Thanh trầm ngâm một lúc mới nói.
- Cậu cảm thấy giữa cậu và Nhất Minh có cần tôi ra mặt làm trung gian không? Cậu làm chủ tịch tỉnh mà chút lòng dạ đó cũng không có ư? Hay là cậu đi tìm Nhất Minh nói chuyện, Nhất Minh lại không chấp nhận sao?

Nguyễn Đại Thanh hỏi lại làm Triệu Quốc Đống á khẩu không trả lời được. Đúng, mình và Bạch Nhất Minh chỉ là khác nhau về quan điểm, không đến mức “không đội trời chung” mà. Mình còn không hạ mặt mũi được sao? Mình lo Bạch Nhất Minh đóng cửa không tiếp hay là làm khó mình?

Tóm lại một tuần sau khi Triệu Quốc Đống cùng Bạch Nhất Minh tham gia một hội nghị, người ngoài thấy hai người nói chuyện khá vui vẻ, hòa hợp, đương nhiên đó là hiện tượng bề ngoài hay thực sự bắt tay giảng hào chỉ sợ ngay cả Triệu Quốc Đống và Bạch Nhất Minh cũng không rõ. Chẳng qua có điểm hai người có thể khẳng định là vì một công việc nào đó ảnh hưởng đến quan hệ cá nhân tốt của hai người chính là cách làm không khôn ngoan.

Cầu là cầu, đường là đường, trong công việc có đấu tranh, có phân tích, có đối đầu nhưng sau đó hai người vẫn có thể bình thản giao tiếp, thảo luận với nhau.


….

- Đầu tư Trung Hoa các chị coi trọng tương lai phát triển của Miên Châu vậy à. đây đã lần thứ mấy chị đến Miên Châu trong năm nay rồi?
Triệu Quốc Đống mời Lưu Kiều vào văn phòng.
- Khách hàng chủ yếu của cơ điện Đức Khoa là các công ty công nghiệp quốc phòng… đầu tư Trung Hoa đầu tư lớn như vậy có thể ảnh hưởng đến khách hàng không?
- Sao, công ty tuân theo quy tắc đầu tư thị trường cũng là sai ư? Khách của cơ điện Đức Khoa là ai thì chị biết rõ, 60% khách hàng đến từ cái gọi là nhà thầu Quân đội, nhưng vẫn có 40% đến từ cách công ty xe tải hạng nặng, máy công trình nặng, công ty không muốn chiếm cổ phần khống chế, đầu tư Trung Hoa chỉ cung cấp tài chính giúp cơ điện Đức Khoa nhanh chóng phát triển lớn mạnh, tăng sức cạnh tranh. Đương nhiên cũng là mang lại lợi ích đầu tư.
Lưu Kiều lạnh nhạt nói.
- Đầu tư Hằng Đỉnh không phải cũng liên tục tiến hành đầu tư vào Miên Châu sao? Hình như quy mô của bọn họ còn lớn hơn bọn chị, liên quan càng rộng hơn.

- Ha ha, tỉnh đương nhiên là chào đón các nhà đầu tư coi trọng sự phát triển của các công ty An Nguyên, em chỉ hy vọng các công ty đầu tư lớn như chị có phải là mở rộng tầm nhìn hơn, không nên cực hạn ở Miên Châu cùng Kiến Dương, cũng không nên chỉ đặt phạm vi đầu tư trong lĩnh vực công nghiệp, ngành nông lâm cũng là lĩnh vực đáng để đầu tư.
Triệu Quốc Đống nghe vẻ hờn dỗi trong giọng của Lưu Kiều nên cười cười giải thích.

- Đầu tư vào ngành nông lâm chậm có hiệu quả, thời gian dài, tính mạo hiểm thật ra không cao. Đầu tư Trung Hoa bọn chọ bình thường sẽ không đầu tư vào lĩnh vực này trừ khi là công ty tương đối trưởng thành. Còn nếu như thật sự tương đối trưởng thành thì nó hoàn toàn có thể lựa chọn lên phòng giao dịch tài sản An Đô tìm nguồn tài chính, như vậy sẽ nhanh và tiện hơn.

Lưu Kiều lắc đầu phản đối.
- Ninh Lăng cũng có hạng mục đáng để đầu tư nhưng bây giờ các công ty vừa và nhỏ Ninh Lăng như ong vỡ tổ dồn vào phòng giao dịch tài sản An Đô kiếm tài chính, chị thấy đây là việc tốt nhưng cũng cần cân nhắc cẩn thận. Một nhà đầu tư duy trì ổn định liên tục sẽ hơn là những người giao dịch không ngừng trao tay, đó không phải nhà đầu tư chính thức mà là nhà đầu cơ.

- Đây là hành vi thị trường, chính phủ chỉ có thể dẫn hướng nhưng sự khó khăn về tài chính của công ty vừa và nhỏ là hiện tượng chung của cả nước. Phòng giao dịch tài sản An Đô đã mở lỗ hổng này, đây là cây cỏ cứu mạng đối với công ty vừa và nhỏ. Đầu tư Trung Hoa bọn chị chỉ là ngoài miệng nói dễ nghe nhưng thực tế đã đầu tư vào mấy công ty vừa và nhỏ? Nhất là công ty bị thị trường ba động lớn, bọn họ có thể đợi được mấy nhà đầu tư lớn ưu ái sao? không thể, cho nên bọn họ chỉ có thể chọn biện pháp trực tiếp nhất mà thôi.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.

Lưu Kiều cũng thừa nhận Triệu Quốc Đống nói là thật. Ngoài đầu tư mạo hiểm ra thì các công ty đầu tư truyền thống cũng không ưu ái các công ty vừa và nhỏ đang trong thời gian gây dựng sự nghiệp, càng có khuynh hướng đầu tư vào công ty phát triển đến quy mô nhất định. Như vậy mặc dù lợi nhuận không lớn nhưng tính mạo hiểm giảm đi nhiều. Phòng giao dịch tài sản An Đô đã phá vỡ sự lũng đoạn của đầu tư mạo hiểm với các công ty vừa và nhỏ, có thể khiến nhà đầu tư cá nhân tham gia vào các công ty hơn. Chế độ công khai, trong suốt, thẩm định tài chính nghiêm ngặt của phòng giao dịch tài sản An Đô cũng làm cho sân khấu này được rất nhiều nhà đầu tư người nước ngoài ưu ái. Lưu Kiều lần này đến An Nguyên ngoài khảo sát đầu tư ở Miên Châu ra cũng là tiến hành khảo sát phòng giao dịch tài sản An Đô, hy vọng phát hiện càng nhiều cơ hội hơn từ đây.

- Chú nói có lý nhưng chú quên quyết tâm của đầu tư Trung Hoa bọn chị. Đầu tư Trung Hoa đã chuyên môn lập một quỹ đầu tư mạo hiểm, chủ yếu nhằm vào các công ty vừa và nhỏ mới nổi trong ngành công nghệ cao của cả nước. Nhưng thực tế do hệ thống tín dụng trong nước chưa kiện toàn, đầu tư Trung Hoa càng coi trọng An Nguyên đã đi trước ở phương diện này. Vì vậy lần này mục đích của chị ngoài tiến hành khảo sát Ninh Lăng ra, Miên Châu cũng là một, An Đô cũng là trọng điểm khảo sát.
Lưu Kiều thận trọng giải thích.
- Công ty rất có hứng thú với thành phố An Đô. Mặc dù An Đô phát triển chậm hơn Ninh Lăng nhưng so với các công ty đầu tư chất đống đổ vào Ninh Lăng, bọn chị cảm thấy An Đô có nhiều cơ hội hơn.
Triệu Quốc Đống không khỏi có chút bội phục khứu giác của Lưu Kiều. An Đô hơn năm qua thoạt nhìn không có biến hoá nhiều nhưng một người khổng lồ đã bắt đầu khởi động trở lại thì tiếng vọng là khó có thể đánh giá. Nhất là khi Quan Kinh Sơn và dlo hết sức xây dựng hệ thống tín dụng và thành phố quốc tế An Đô đã hấp dẫn nhiều nhà đầu tư. Mà theo hoàn cảnh đầu tư được cải thiện, nhiều công ty vừa và nhỏ ở An Đô bắt đầu mọc lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui