Phương thức thực hiện cụ thể và chi tiết tôi cảm thấy cũng không phải tâm điểm mà chúng ta cần thảo luận. Tôi cho rằng chúng ta cần phải cân nhắc tại sao cần cải cách y tế, cùng với ý nghĩ khi cải cách y tế.
Mắt Triệu Quốc Đống rất sáng mang theo một tia áp bức nhìn quanh từng vị thường vụ đang ngồi.
- Cải cách đã tiến hành được 30 năm, kinh tế quốc dân phát triển khiến thực lực quốc gia chúng ta tăng mấy lần, ở từng địa phương cũng là như vậy nhưng tình hình cuộc sống nhân dân lại như thế nào? Có lẽ có người sẽ nói trình độ cuộc sống nhân dân đã tăng lên rất nhiều, trước là tự cung tự cấp đến bây giờ hàng hóa nhiều lên, muốn gì cũng có, cuộc sống văn hóa tinh thần cũng phong phú hơn nhiều, như vậy thoạt nhìn dân chúng phải khá hài lòng mới đúng. Nhưng hoàn toàn ngược lại, căn cứ nhiều cuộc điều tra thì dân chúng ở nhiều khía cạnh vẫn đưa ra cái nhìn khác của mình, độ hài lòng và cảm giác của dân chúng thậm chí còn giảm xuống, nguyên nhân từ đâu?
Triệu Quốc Đống không đưa ra nhiều ví dụ nhưng hắn nói là điều mỗi vị đang ngồi đều biết là thật. Đây đúng là vấn đề khó khăn, phức tạp của xã hội, không ít oán giận, bất mãn dần tích tụ, cuối cùng sẽ thông qua phương thức nào đó hiển hiện.
- Có lẽ có người sẽ nói yêu cầu của dân chúng đang không ngừng tăng lên. Đúng, đây là một nguyên nhân nhưng tôi cho rằng khi tốc độ phát triển kinh tế nhanh lên thì cũng không làm chất lượng sống của dân chúng bình thường được tăng lên với tốc độ như vậy, đây mới là nguyên nhân căn bản.
Triệu Quốc Đống đưa tay chỉ chỉ vào không trung, đầy khí thế nói tiếp.
- Kinh tế đang phát triển, nhà cao tầng xuất hiện liên tục, công viên quảng trường ở đâu cũng có, trụ sở làm việc căn nào cũng sang trọng, xe công vụ đắt tiền, chi phí hành chính tăng lên đến mức chưa từng có. Nhưng chúng ta làm việc gì cho dân chúng, chúng ta có toàn tâm toàn ý với tôn chỉ phục vụ nhân dân không? Tôi thấy chưa đạt được, thậm chí còn nhạt đi, đây mới là nguyên nhân chính khiến cảm giác hạnh phúc của dân chúng giảm đi.
- Làm việc sao không có mạo hiểm, làm theo quy định sẵn có ai không biết làm, ngồi chờ cấp tên đưa chính sách rồi cứ thế mà làm, chẳng lẽ nói đây là điều chúng ta muốn làm?
Giọng điệu của Triệu Quốc Đống bắt đầu sắc bén:
- Sợ xảy ra chuyện, sợ có mạo hiểm, sợ gặp phiền phức, sợ bị phê bình, sợ ảnh hưởng, suy nghĩ mãi rồi mới làm việc là tốt nhưng nếu vì thế mà lo lắng không dám làm, đánh mất tính tích cực, chủ quan năng động.
Bạch Nhất Minh chỉ thấy mặt mình nóng ran, trong lòng rất tức giận. Triệu Quốc Đống nói thật quá đáng, gần như chĩa súng thẳng về phía mình, chỉ là bây giờ đối phương đang lên tiếng, Bạch Nhất Minh dù tức tối cũng chỉ có thể cúi đầu nghe đối phương phát huy. Bạch Nhất Minh dự định sau khi Triệu Quốc Đống nói xong thì mình sẽ phản bác. Bạch Nhất Minh này không phải người để mặc kẻ khác muốn mạt sát thế nào cũng được.
- Tôi cảm thấy đầu tiên chúng ta phải nhận thức chung đó là có nên tiến hành cải cách y tế? Nếu nói chỉ lo vấn đề xảy ra khi tiến hành mà không phải là tính phương hướng của cải cách y tế, như vậy tôi nghĩ vấn đề này không cần đưa ra hội nghị thường ủy tranh luận. Phương hướng đã định, dsu cụ thể do các chuyên gia chuyên môn cân nhắc, có chuyện thì nghĩ biện pháp giải quyết, không khí thì sáng tạo điều kiện giải quyết, có tình huống thì ngã một lần, khôn hơn một chút, đây đều không phải trung tâm của vấn đề. Mỗi một công việc đều chính là không ngừng giải quyết vấn đề, tích lũy kinh nghiệm mà.
Triệu Quốc Đống nhấn giọng hơn nữa.
- Mấu chốt là chúng ta có thật sự suy nghĩ giải quyết vấn đề cấp bách của quần chúng nhân dân không, có thật sự đặt vấn đề quần chúng quan tâm nhất lên đầu hay không?
- Có thể làm công việc này không được chói mắt bằng việc đưa mấy hạng mục lớn vào, thậm chí còn gánh vác mạo hiểm, gặp chút ngăn trở nhưng tôi nghĩ đây là trách nhiệm của Đảng ủy, chính quyền các cấp. Khi anh cho rằng điều kiện đã đủ thì anh phải đi làm, anh phải đối mặt với nó.
Lăng Chính Dược cảm thấy mình vẫn còn coi thường tính kích động trong lời phát biểu của Triệu Quốc Đống. Dương Kính Quang phân tích chính xác thực ra quá vô lực, mà Bạch Nhất Minh dùng ngôn luận công kích cũng không có sức phản bác trước khí thế lấy dân làm gốc của Triệu Quốc Đống. Lăng Chính Dược thấy Bạch Nhất Minh định phản bác nhưng y không định cho Bạch Nhất Minh cơ hội tự rước nhục. Ở trạng thái này Bạch Nhất Minh đã không còn bao mặt mũi, cho nên y rất quyết đoán tỏ vẻ ủng hộ phương án cải cách y tế của Ninh Lăng nhưng cũng đưa ra ý kiến không đồng ý của mình với vài vấn đề trong phương án.
Chỉ như vậy mới có thể giảm đến mức thấp nhất khí thế của Triệu Quốc Đống, đây là điều duy nhất mà Lăng Chính Dược có thể làm được.
Hội nghị thường ủy rốt cục kết thúc, Bạch Nhất Minh xanh mặt hậm hực vài phút mới tan, mà phản ứng của Long Ứng Hoa lại khá xấu hổ, y có chút tức giận nhìn về phía Viên Chí Kiên và Trần Anh Lộc.
- Bí thư Lăng, khẩu tài của chủ tịch Quốc Đống đúng là đủ để đảm nhiệm bất cứ bục giảng khó khăn nào, nắm đúng tâm tư người nghe, dẫn hướng người nghe. Bản lĩnh này của y thì tôi đã được lĩnh giáo lúc còn ở Hoài Khánh.
Trần Anh Lộc khẽ cười nói.
- Cho nên tôi vẫn cố gắng tránh xuất hiện cục diện này.
- Đúng là như thế, ít nhất tôi có một thời gian bị thuyết phục, rất kích thích, cũng có thể chạm vào suy nghĩ sâu trong lòng người, làm anh vô thức suy nghĩ theo lối suy nghĩ của y.
Viên Chí Kiên cũng tán thành quan điểm của Trần Anh Lộc nhưng ánh mắt có chút nặng nề nhìn Lăng Chính Dược:
- Chẳng qua bí thư Lăng, ngài hình như …
- Ừ, ý nghĩ của tôi thoáng có chút biến hoá, lúc đầu tôi không quá tán thành Ninh Lăng tiến hành thí điểm không phải là do bản thân phương án mà là lo lắng thí điểm có thể xảy ra một ít vấn đề, cũng có thể ảnh hưởng bất lợi đến quyết định của trung ương. Nhưng phương hướng của trung ương bây giờ đã có chút biến hoá, bên trên có khuynh hướng thí điểm, nếu như vậy Ninh Lăng thí điểm không phải không thể tiến hành. Đương nhiên tôi vẫn cho rằng phương án của Ninh Lăng vẫn còn chỗ để cải thiện, hoàn chỉnh, vì vậy tôi đưa ra vài điều kiện với thí điểm của Ninh Lăng, để Chung Dược Quân hoàn thiện hết mức có thể.
Lăng Chính Dược nói câu này mà mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng.
Biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm hắn thấy khiếp sợ và áp lực nhưng cũng nằm trong dự liệu của hắn. nếu Triệu Quốc Đống là người bình thường thì sao mới 38 tuổi đã làm được chủ tịch tỉnh, thành công luôn có đạo lý của nó. Lăng Chính Dược lo nhất là biểu hiện của phái trung lập.
Phùng Cương cùng Hác Mộng Hiệp, còn có Quan Kinh Sơn, nhất là Quan Kinh Sơn.
Trước đó y không có ra hiệu gì với Quan Kinh Sơn nhưng Quan Kinh Sơn đứng lên, Lăng Chính Dược không tin Bạch Nhất Minh có thể dễ dàng làm Quan Kinh Sơn thấy hứng thú.
Từ bề ngoài thì Quan Kinh Sơn là đang đặt câu hỏi về phương án của Ninh Lăng, nhưng Lăng Chính Dược cảm thấy đối phương như cố ý tạo bia ngắm để mọi người tập trung hỏa lực công kích, làm các thường vụ có thể hiểu rõ hơn trong phương án này Ninh Lăng định ứng phó khuyết điểm như thế nào.
Nếu nói Phùng Cương trầm ngâm là có thể giải thích vì y vốn là như vậy. Nhưng Hác Mộng Hiệp làm trưởng ban tuyên giáo nhất là khi truyền thông không ngừng đưa tin về cải cách y tế của Ninh Lăng, Hác Mộng Hiệp có quyền lên tiếng nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn im lặng, thái độ này làm người ta nghi ngờ.
Lăng Chính Dược rất giỏi suy nghĩ vấn đề của mình, trong thường vụ tỉnh ủy có nhiều nhân tố không xác định, việc này tuy có quan hệ do Triệu Quốc Đống là cán bộ bản địa, có liên quan đến thành tích xuất sắc của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng. Nhưng càng quan trọng hơn là Triệu Quốc Đống mỗi lần đều bắt trúng được phương hướng của trung ương. Phương án của Ninh Lăng đã đưa ra từ lâu nhưng Triệu Quốc Đống vẫn để ở bên ủy ban tỉnh, một phần chờ nghiên cứu, hoàn thiện nhưng càng quan trọng hơn là tìm thời cơ, hơn nữa vừa lúc trung ương có thay đổi về phương hướng.
Lăng Chính Dược vốn không muốn tổ chức hội nghị thường vụ nghiên cứu việc này vào lúc này, biết rõ như vậy chỉ cổ vũ sự kiêu ngạo của Triệu Quốc Đống, nhưng Lăng Chính Dược không có cách nào tiếp tục áp chế được. Truyền thông rất mẫn cảm nhận ra thay đổi của trung ương, mà Chung Dược Quân cố gắng nổi lên, phương án của Ninh Lăng đang tiến hành lên men, thật sự nếu không nghiên cứu xác định rồi chờ tỉnh khác đi trước một bước vậy tỉnh ủy An Nguyên sẽ bị chỉ trích ngập trời.
Đương nhiên lần này không phải mình không có thu hoạch gì, ít nhất thái độ của mình đã cho thấy mình chú ý đến cục diện chính trị, hơn nữa Bạch Nhất Minh bị ngăn trở lần này cũng có thể ý thức một chút vấn đề. Nếu muốn đứng vững như vậy phải có lựa chọn, hơn nữa Bạch Nhất Minh nhất định phải cảm nhận được thái độ của mình, trong công việc sau này tin rằng đối phương sẽ ủng hộ, giúp đỡ mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...