Bạch Nhất Minh sắp sửa đến An Nguyên đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy, rất nhiều người không quen y, thậm chí còn chưa biết đến người này. Nhưng đối với Trương Hoành Vĩ mà nói thì Bạch Nhất Minh là người quen, thậm chí còn quen thuộc hơn Triệu Quốc Đống nhiều. Cùng công tác nhiều năm cho nên ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Trương Hoành Vĩ, muốn từ hắn biết được người đứng thứ ba tỉnh ủy An Nguyên là người như thế nào.
Thấy mọi người rất hứng thú với Bạch Nhất Minh, Trương Hoành Vĩ cũng có chút khó xử. hắn không thích đánh giá một người trước mặt người khác, mà dùng một vài lời nói qua loa đánh giá lại không hay, không tôn trọng người đang ngồi ở đây. Cho nên trong lúc nhất thời hắn không biết nên đánh giá như thế nào.
- Cái này, ôi, bí thư Bạch là người rất có cá tính, về phần khác thấy người sẽ biết, mọi người về sau sẽ có không ít thời gian tiếp xúc, tiếp xúc nhiều vài lần là biết rõ mà. Một câu, không dễ khái quát, chỉ có thể tự mình nhận thức.
Trương Hoành Vĩ tự hỏi một chút rồi tổng kết.
Triệu Quốc Đống cười cười, Trương Hoành Vĩ rất thông minh, mặc kệ trong hoàn cảnh gì cũng sẽ không vì đầu óc nóng lên mà vượt tuyến. Hắn biết lời nào nên nói, không nên nói, đến An Nguyên lâu như vậy đã càng lúc càng dung nhập vòng tròn này.
Trương Hoành Vĩ là một nhân tài, hơn nữa biết nên chủ động làm gì, có thể nhạy cảm và bình tĩnh phân tích phán đoán vấn đề, Triệu Quốc Đống thậm chí cảm giác được mình có phải nên cân nhắc nên giao một it khúc xương cứng trong công việc cho Trương Hoành Vĩ hỗ trợ không?
Thấy những người khác còn chưa thỏa mãn, Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Mọi người đừng hy vọng vào Hoành Vĩ, Bạch Nhất Minh rời khỏi Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia được vài năm, vị trí cũng thay đổi rất lớn, mọi người phải từ trong công việc từ từ lĩnh hội. Nhưng tôi có thể chắc chắn Bạch Nhất Minh là người muốn làm việc, hơn nữa đã nhận định chuyện gì sẽ rất cố chấp, rất chăm chú, điểm này mọi người càng phải chú ý.
Triệu Quốc Đống nói làm nhiều người phải suy nghĩ, nhất là do chính Triệu Quốc Đống nói thì như giấu mùi vị mà người khác không biết.
Bữa tối xong có nhiều phương thức giải trí, Hứa Kiều cùng Phan Xảo kéo Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh đi hát, còn Văn Khôi, Chu Ích Minh cùng với Hoắc Vân Đạt đi đánh bài.
Không mấy khi mọi người có cơ hội thả lỏng như vậy, Chu Ích Minh đột nhiên nghĩ đến và cung cấp cho mọi người một sân khấu, không thể không nói người này bây giờ càng lúc càng biết xây dựng không khí.
- Chủ tịch, tôi nhớ ngài nói ngài có quan hệ khá tốt với bí thư Bạch, nhưng là?
Trương Hoành Vĩ bưng cốc café lắc lắc.
- Nhưng gì vậy?
Triệu Quốc Đống không ngờ sức quan sát của Trương Hoành Vĩ lại cẩn thận như vậy.
- Theo lý thuyết hai người có quan hệ riêng tốt, công việc cũng có thể hợp nhau. Như vậy bí thư Bạch tới là việc tốt, nhưng tôi thấy tâm trạng của ngài không quá cao.
Trương Hoành Vĩ khá tự tin vào sức phán đoán của mình.
- Ừ, trực giác của anh rất nhạy cảm.
Triệu Quốc Đống cười cười suy nghĩ một chút mới nói.
- Tôi và lão Bạch đúng là có quan hệ tốt, hai chúng tôi lúc ở trường Đảng trung ương cũng thường xuyên ngồi với nhau. Tôi muốn nói chính là trong công việc có điểm hợp ý như anh đoán thì là sai lầm. Có quan hệ cá nhân tốt không có nghĩa là quan điểm nhất trí, chính xác mà nói lúc học thì chúng tôi ngồi với nhau thảo luận quan điểm đều là những điểm khác nhau. Hơn nữ tôi cảm thấy bây giờ phân tích sẽ càng nhiều điểm khác nhau. Anh cũng biết tính lão Bạch đó, không vì quan hệ cá nhân mà buông tha nguyên tắc của mình, tôi cũng vậy nên …
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười cười một tiếng.
- Ngài nói quan điểm của ngài và y càng lúc càng khác nhau, không biết chỉ phương diện nào?
Trương Hoành Vĩ trầm ngâm một chút, hắn biết Triệu Quốc Đống đã nói nhất định có căn cứ.
- Chúng tôi lúc ở trường Đảng trao đổi không ít, có lẽ anh cũng biết quan điểm của Bạch Nhất Minh chính là cho rằng đầu tư tài sản cố định sẽ thúc đẩy kinh tế phát triển, quốc gia nên khyến khích kinh tế tư nhân phát triển nhưng cũng không thể vì thế mà làm suy yếu địa vị của các công ty nhà nước trong nền kinh tế quốc dân, phải đảm bảo sự lũng đoạn trong ngành nghề chiến lược. Ở điểm này tôi và y có cái nhìn khác nhau. Tôi nghĩ quan điểm của y chắc chưa đổi.
Câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống có ý trêu chọc nhẹ nhàng.
- Ý của ngài là quan điểm của y cùng quan điểm phát triển của ngài có thành kiến? Chủ yếu là tập trung ở vấn đề phát triển kinh tế?
Trương Hoành Vĩ nhíu mày nói.
- Ồ, anh cũng biết đó, nếu là mấy năm trước thì tôi còn có thể chấp nhận một phần quan điểm của y, nhưng bây giờ chỉ sợ tôi và y khác nhau quá lớn. Tôi hy vọng hình thức phát triển hiện nay của chúng ta sẽ duy trì liên tục, không thể chỉ chú ý phát triển kinh tế mà quên xây dựng sự nghiệp xã hội và đạo đức, xin mời chú ý đây không phải nói xuông.
Triệu Quốc Đống và Trương Hoành Vĩ nói chuyện đều khá thẳng thắn, không giấu diếm, Trương Hoành Vĩ cũng thích nói chuyện như vậy.
- Ngài cảm thấy quan điểm của bí thư Bạch vì lợi ích trước mắt?
- Không hoàn toàn như vậy, nhưng tôi cảm thấy hắn quá mức coi trọng phát triển kinh tế mà quên vấn đề khác, hơn nữa đặt kỳ vọng quá cao vào kinh tế nhà nước thậm chí không để ý tới tổn hại lợi ích dân chúng của ngành lũng đoạn, điểm này tôi và y tranh luận rất nhiều lần. Tôi tin chuyện này sẽ không ngừng xảy ra ở An Nguyên.
Triệu Quốc Đống nhún vai.
- Nhưng theo tôi được biết lúc y làm Bí thư thị ủy Trường Sa cũng đưa ra việc phát triển kinh tế tư nhân.
Trương Hoành Vĩ có chút do dự.
- Nhìn một người, không chỉ nghe lời bên ngoài, phải xem hành động, tôi không cho rằng phát triển kinh tế tư nhân của tỉnh Tương có gì đáng để tự hào, hơn nữa tôi không cho rằng có quan hệ nhiều tới Bí thư thị ủy.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Được rồi, không nên quá mức để ý điểm này, có lẽ tôi và y có chút khác nhau nhưng tôi nghĩ không ảnh hưởng đến tư tưởng của mình.
Chu Ích Minh tổ chức lần tụ hội này có hiệu quả khá tốt, khách đến nhiều hơn dự kiến, đương nhiên đây là do Triệu Quốc Đống.
Theo Trần Anh Lộc có thể làm trưởng ban tổ chức cán bộ, Chu Ích Minh có dự cảm thời gian Vi Sùng Thái làm Phó trưởng ban thường trực sẽ không dài, bình thường theo trưởng ban điều chỉnh thì Phó trưởng ban thường trực cũng sẽ có điều chỉnh, đây là quy định, có lẽ là tạo cơ hội để tân trưởng ban một cơ hội dung nhập.
Đây là cơ hội của mình, mà nếu muốn được chức vụ này thì ngoài lý lịch và lãnh đạo thưởng thức ra thì quan hệ cũng rất quan trọng.
Cho nên cuộc tụ hôi hôm nay là rất quan trọng đối với y, đương nhiên cũng là do Triệu Quốc Đống cho y cơ hội này.
Y muốn có mạng lưới quan hệ phong phú, nếu muốn ngồi ổn ở vị trí phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, muốn đạt được càng nhiều như vậy không chỉ là như con chó vẫy đuôi quanh lãnh đạo, cũng phải có cái gì đó của mình.
Tề Hoa lúc làm trưởng ban đã làm không tốt, nếu như không phải Lăng Chính Dược giữ gìn, bảo vệ thì kết quả của hắn càng kém hơn, Tổng cục giám sát vẫn rất hy vọng tìm một điển hình.
Trần Anh Lộc là người khôn khéo, hơn nữa Chu Ích Minh cảm thấy được dù Triệu Quốc Đống cũng tôn trọng Trần Anh Lộc. Đây không phải do Trần Anh Lộc từng là lãnh đạo của Triệu Quốc Đống.
Có thể có kết quả như vậy là không đơn giản, tuy nói rõ Triệu Quốc Đống rộng lượng nhưng về phương diện khác cũng là bản lĩnh của Trần Anh Lộc.
Làm việc dưới tay một thủ trưởng như vậy thì cần phải làm ra chút bản lĩnh. Chu Ích Minh biết rõ sức ảnh hưởng của Trần Anh Lộc đối với Lăng Chính Dược, từ việc Trần Anh Lộc có thể thay Tề Hoa, thậm chí không cho Long Ứng Hoa một chút cơ hội là có thể nhìn ra được.
Trần Anh Lộc đến làm trưởng ban là cơ hội, cũng là mạo hiểm, chủ yếu phải xem mình biểu diễn như thế nào.
Triệu Quốc Đống đã cảnh cáo mình, đề nghị mình phối hợp công việc với Trần Anh Lộc, tạm thời không nên cân nhắc vấn đề khác.
Chu Ích Minh quyết định tiếp nhận đề nghị này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...